Ngày hôm sau, Lục Ly đến rất sớm, trong lớp học vẫn chưa có ai.
Anh mang theo hộp bánh ngọt vị xoài socola trắng.
Sau đó lấy một gói Noãn Bảo Bảo đặt vào ngăn bàn Khương Đường, lại lấy ra một cái cốc giữ nhiệt màu hồng, bên trên có hình hoạt hình rất dễ thương.
Anh đi ra phía sau phòng học, thay bình nước trên máy lọc nước, cắm điện, bắt đầu đun nước.
Đèn đỏ trên máy bật sáng, anh bắt đầu rót nước và đặt nó lên bàn cô.
Có thể nói là chăm sóc rất chu đáo.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lục Ly lấy bài tập ra đánh trắc nghiệm.
Khương Đường vừa đến lớp, nhìn thấy bánh ngọt và cốc giữ nhiệt màu hồng trên bàn, còn có Noãn Bảo Bảo trong ngăn bàn, suýt chút cô còn tưởng mình đi nhầm lớp.
Cô nhìn Lục Ly ngồi phía sau, là người đàn ông của cô, cho nên cô không đi nhầm.
Lục Ly trông thấy cô, liền hỏi: “Trong người cậu khỏe không?”
Thật là, người ta có phải mang thai đâu, làm gì yếu đuối như vậy.
Tuy trong lòng Khương Đường nghĩ như vậy nhưng cô vẫn vô cùng cảm động, chưa có ai đối xử với cô tốt như thế này cả.
Trước nay chưa từng.
Cô gật đầu: “Không sao, rất tốt.” – Nói xong ngồi vào bàn, cầm cốc giữ nhiệt lên xem.
Màu hồng, in hình hoạt hình, ấu trĩ quá, nhưng mà cô rất thích.
Cô thích màu đơn sắc như vậy, anh vẫn luôn biết rõ.
Đợi đã, trên cốc sao lại có chữ.
“Đồ chuyên dùng của vị hôn thê.”
Cái quái gì vậy.
Quỷ ấu trĩ, đại ca là một con quỷ ấu trĩ.
Khương Đường cầm cốc nước xoay người lại, lắc lắc trước mặt anh: “Ai là vị hôn thê của cậu hả, tớ đồng ý chưa, viết linh tinh.”
Lục Ly vuốt cằm nhìn cô cười cười, vị hôn thê thật xinh đẹp, quả là vị hôn thê của đại ca, quá đẹp.
Khương Đường giơ cốc vờ như muốn đập đầu anh: “Cậu cười ngốc cái gì thế?”
Có ngốc không thế.
Lục Ly không tránh, anh hiểu tính cô, cô chỉ là một con cọp giấy.
Anh cười: “Cậu đấy, cậu là vị hôn thê của tớ.”
Khương Đường ôm chiếc cốc vào lòng, bĩu môi: “Ra cửa, xuống lầu, rẽ phải 300m tòa nhà lớp mười.
Ở đó có vị hôn thê của cậu.”
Người cô nói là Hoàng Viện Viện.
Lục Ly giơ tay búng lỗ tai cô nhỏ của cô: “Lại nói linh tinh nữa thì đừng trách tớ không nể tình.”
Khương Đường cười hì hì: “Không sợ, tớ có vũ khí hộ thân đặc biệt, đại pháp hộ thể bà dì cả.”
Sự thật này làm cho người ta không cách nào phản bác.
Lục Ly chỉ chỉ lên bàn cô: “Cậu thích ăn bánh ngọt, mau ăn đi, cậu đói chết tớ sẽ đau lòng.”
Khương Đường mở hộp, chính là miếng tối hôm kia cô thấy trong điện thoại anh, là của người khác tặng anh.
Cô cười với anh, má lúm đồng tiền như hũ mật ngọt ngào.
“Vậy tớ không khách sáo nữa nhé.”
Lục Ly gật đầu: “Ăn đi.”
Ba ruột cậu mua đấy.
Khương Đường cầm cái muỗng nhỏ, múc miếng xoài lớn nhất lên đưa tới bên miệng anh: “Ngoan.”
Lục Ly cười cười, há miệng ăn, thế nhưng anh không ăn hết mà chỉ cắn một nửa, chừa lại một nửa trên muỗng.
“Tớ một nửa cậu một nửa, cậu là một nửa của tớ.”
“Cậu….thôi được, tớ ăn.” – Khương Đường nói xong, ăn hết nửa miếng còn lại.
Ngọt.
Rất ngọt.
Đúng lúc này Triệu Tiến đi vào từ cửa sau, chứng kiến phần ngược đãi người độc thân nhất của vở kịch ngược đãi hằng năm này.
Cậu ta che mắt nói: “Yêu thương động vật là trách nhiệm của mỗi người.” – Nói xong ngồi xuống bên cạnh Lục Ly.
Hơn nữa cậu ta còn thề lần sau phải để Tống Đằng Phi đưa cậu ta đi học, cùng là cẩu độc thân, có ngược cùng ngược.
Khương Đường cầm cái muỗng nhỏ còn lại, chia một miếng nhỏ đặt lên bàn Triệu Tiến: “Triệu Tiến, cho cậu nè.
Miếng bánh này lớn quá tớ ăn không hết.”
Lục Ly nhìn nửa miếng bánh, ôi, Triệu Tiến, Triệu Tiến, có đãi ngộ này luôn, lợi hại ha.
Triệu Tiến nhìn đại ca một chút, cậu ta tuyệt đối tin tưởng, cậu ta dám ăn một miếng, nhất định cả người sẽ bị đá bay đến cổng trường học.
Nhưng miếng bánh ngọt này trông thật hấp dẫn, xoài vàng, socola trắng và kem tươi.
Giữa thức ăn ngon và sinh mệnh, cậu ta đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Đó chính là cầm bánh ngọt trên bàn chuồn mất dạng.
Lục Ly thấy cậu ta chạy ra ngoài lớp học, đang muốn đứng dậy đuổi theo thì bị Khương Đường giữ lại.
“Ngoan nào.”
Lục Ly chịu không nổi nhất là lúc cô nói chữ này, cô vừa nói trái tim anh liền mềm đi.
Sau đó Khương Đường tiếp tục ăn bánh kem, Lục Ly tiếp tục làm đề.
Lúc cô ăn bánh ngọt trong lòng nghĩ đến anh, mỗi lần anh làm xong một đề đều sẽ ngước lên nhìn cô, Lục Ly như bơm xăng, càng nhìn càng hăng hái, hiệu suất làm bài tăng vọt.
Đột nhiên có người gõ cửa sổ, Khương Đường nghiêng mặt nhìn.
Đây không phải Hoàng Viện Viện sao?
“Ly ca ca.”
Lục Ly không nghe thấy, thật sự anh không nghe thấy, anh đang đắm chìm trong bài thi không thoát được, ngoại trừ tiếng của vị hôn thê, tất cả những thứ khác đều bị anh cài chế độ mặc định bỏ ngoài tai.
Đây là một trong những tài năng đặc biệt của người đứng đầu khối.
Hoàng Viện Viện nằm bò lên bệ cửa sổ, liếc mắt một cái nhìn thấy bao bì hộp bánh ngọt.
Cùng thương hiệu với loại cô đã ăn đêm hôm trước.
Người phụ nữ này chắc chắn đã cướp bánh ngọt của Ly ca ca.
Hoàng Viện Viện hứng thú nhìn Khương Đường ăn bánh ngọt, hỏi một câu: “Cô biết miếng bánh ngọt đó bao nhiêu tiền không?”
Khương Đường không muốn làm phiền Lục Ly làm đề, đi ra ngoài lớp học, đi đến trước mặt Hoàng Viện Viện, trả lời: “Giá bánh ngọt là chín bảng mười lăm xu(*).” – Hỏi tiếp: “Cô muốn mua?”
(*) 九磅十五便士 ( 9 bảng 15 xu) Đây là một đoạn hội thoại khá quen thuộc với học sinh trung học, xuất hiện trong phần thử âm thanh của loa nghe, nội dung là cuộc nói chuyện giữa khách hàng và nhân viên về giá cả của chiếc áo sơ mi.
(Nguồn)
Đây là dáng vẻ nghiêm túc nói bậy.
Hoàng Viện Viện tức đến đỏ bừng mặt, lại tìm không được từ nào thích hợp để bật lại Khương Đường.
Đành phải dậm chân bỏ chạy.
Vừa nhìn đã biết đại tiểu thư bị chiều nên hư nhưng không có sức chiến đấu gì cả.
Có lẽ được người nhà bảo vệ quá tốt nên cũng không có lòng dạ xấu xa gì.
Chẳng qua cô nhóc con này cũng không tính là quá ngu ngốc, không gọi Lục Ly nếu không sẽ lại càng thêm chua xót hơn.
Khương Đường quay về chỗ ngồi, đúng lúc Lục Ly ngẩng đầu lên: “Có người tìm cậu?”
Cô gật đầu: “Đuổi một con ong nhỏ.”
Lục Ly cười cười: “Cám ơn nhé.”
Trong trường vẫn còn một số nữ sinh chưa từ bỏ, biết đại ca đã có bạn gái mà vẫn nườm nượp đưa thư tình.
Thường xuyên có một vài nữ sinh thập thò dòm ngó Lục Ly ở cửa lớp, tám chín phần là đến đưa thư tình, Khương Đường đành phải đích thân ra tay, thấy một tên giết một tên: “Xin chào, tớ là bạn gái của Lục Ly, xin hỏi bạn tìm Lục Ly có chuyện gì?”
Sát khí mười phần, cho dù có suy nghĩ gì thì cũng không dám nữa.
Cũng có một vài người lớn gan mặt dày, những người này Khương Đường không quan tâm, để người dụ ong dẫn bướm nào đó tới thì tự đi giải quyết.
Cách giải quyết của Lục Ly rất thẳng tay, thấy người đến là lập tức ra tuyệt chiêu: “Đánh thắng bạn gái tôi thì nói tiếp.” – Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Dám làm thiếu một sợi lông tơ của cô ấy, cứ thử.”
Logic này của đại ca thật cảm động, thật rất “bình thường”.
Anh chính là người bá đạo không nói đạo lý như vậy đó.
Lục Ly đứng lên khom lưng nói bên tai vị hôn thê của mình một câu: “Lấy một miếng Noãn Bảo Bảo, tớ dán giúp cậu.”
Khương Đường quay đầu lại: “Cái này, không cần đâu, tớ đến nhà vệ sinh tự dán là được.”
Lục Ly đi ra sau cửa, móc móc ngón tay với cô: “Ngoan, qua đây.”
Cô có thể làm gì, phải đi qua thôi.
Ha người đi lên sân thượng, rất tốt, trên này không một bóng người.
Lục Ly lấy Noãn Bảo Bảo trong tay cô qua, xé ra, cẩn thận dán lên bụng dưới áo cô.
Khương Đường cười cười: “Cậu còn biết tới cái này.”
Lục Ly sờ sờ bụng cô, bảo đảm Noãn Bảo Bảo đã dán