Lục Ly vội vàng đứng dậy, vạt áo phía sau đúng là có mấy đốm lửa nhỏ.
Khương Đường chạy đến phòng bếp hứng một thau nước hắt lên người anh.
Cả thế giới yên tĩnh trở lại, cùng lúc căn phòng cũng rơi vào bóng tối. Ánh nến bị dập tắt, đèn vẫn chưa bật.
Cả căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa số rọi vào.
Khương Đường hỏi: “Công tắc ở đâu?”
Lục Ly đi đến cửa, bật đèn, trên người anh đã ướt sũng, tóc còn nhiễu nước.
Điều này không hề giống với suy nghĩ ban đầu của anh, hoàn toàn cầm nhầm kịch bản.
Dựa theo kịch bản ban đầu của Lục Ly, hai người ở giữa trái tim nến, sau khi bộc bạch tình cảm, cảm xúc dâng trào rồi sẽ ở bên nhau.
Anh cũng đã cố ý đem những thứ đã mua hôm qua để trong kệ tủ đầu giường.
Khương Đường lấy khăn lông trong phòng tắm ra, lau mặt cho Lục Ly: “Hay là, cậu đi tắm trước đi?”
Lục Ly cầm khăn lông, gật đầu: “Cũng được, cậu đợi tớ một chút.” – nói xong anh đi về phía phòng tắm.
Sau khi Lục Ly vào phòng tắm, đóng cửa xong liền nghe thấy một tràng cười rất lớn ở ngoài phòng khách.
Khương Đường ngồi trên ghế sofa, ôm bụng cười ngặt nghẽo, quá xui rồi đại ca, vậy mà cũng bị lửa đốt được, hahahaha, may là không đốt trúng mông nếu không có phải sẽ giống tên lửa hay không chứ, cọ một cái bay lên trời, hahahaha.
Được, cười đi, xem lát nữa cậu còn cười nổi nữa không, Lục Ly vừa tắm vừa nghĩ.
Khương Đường cười xong thì nhìn xung quanh, phong cách trang trí của cả căn nhà hoàn toàn không thống nhất.
Ban đầu là màu xanh xám, giờ đây lại là màu hồng phấn.
Rèm che nắng còn có một lớp lụa màu hồng tím, bộ ghế sofa và gối tựa đã đổi sang phong cách khác, là họa tiết sọc màu cam đào mà Khương Đường thích.
Trên bàn gỗ có một cái bánh kem, trên đó cắm mười tám cây nến.
Trong tủ lạnh ngập tràn đồ ăn ngon lành: trái cây, đồ ăn vặt, sữa bò; còn có đủ các loại kẹo, socola.
Cô đi đến phòng ngủ, chăn và drap trải giường quả nhiên là đã được thay toàn bộ.
Hai cái gối nằm, hai cái gối ôm, được xếp ngay ngắn chỉnh tề ở đầu giường. Trên kệ sách có thêm một cái khung ảnh, là ảnh chụp chung của cô và Lục Ly, nở nụ cười ngọt ngào.
Khương Đường đi ra ban công bên cạnh phòng khách, ngoài ban công có một cái ghế mây treo, cô rất thích nên ngồi trên đó một hồi.
Sau này nơi này chính là nhà mới của cô, ngôi nhà mới có anh ở đó.
Khương Đường quay về phòng khách đợi anh, cầm điểu khiển bật tivi lên, chuyển kênh một vòng cô phát hiện không có gì hay để xem, nên lại tắt nó đi.
Lát nữa hai người chắc sẽ cùng nhau ăn bánh kem, Khương Đường nghĩ như vậy mà đã bắt đầu thấy hơi đói.
Lục Ly tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra, chỉ che bộ phận dưới eo trên đầu gối.
Anh lười thay quần áo, đỡ cho lát nữa lại phải cởi ra, như thế không phải lại tăng thêm động tác cho cô sao.
Khương Đường thấy anh đi ra, cô không cẩn thận nhìn thêm vài lần.
Lục Ly thường xuyên tập thể dục, thân hình rất tốt, đường nét cứng cáp, chỉ đáng tiếc có nhiều nơi không nhìn thấy, bị khăn che mất rồi.
Lục Ly chú ý thấy ánh mắt của cô, anh đi về phía cô. Bầu không khí bỗng chốc mờ ám vô cùng.
Khương Đường vội vã lấy vài tờ đề trong ba lô ra, kê trên đầu gồi bắt đầu làm. Bầu không khí bỗng chốc nghiêm túc vô cùng.
Nhưng trong mắt Lục Ly cô đây là đang che giấu sự căng thẳng hồi hộp của mình, cùng với sự thèm khát đối với anh.
Anh đi tới ngồi bên cạnh cô: “Đề thi của cậu phải lật ngược lại kìa.”
Cô ngửi thấy mùi sữa tắm tỏa ra trên người anh, hơi giống mùi quýt còn mang theo chút ngọt, làm cho người ta muốn hôn một cái.
Cô quay ngược tờ đề lại, ánh mắt lén lút nhìn về phía anh.
Lục Ly lấy bút trên tay cô xuống đặt sang bên cạnh, anh ôm cô lên đi về hướng phòng ngủ.
Trong tay cô vẫn còn nắm mấy tờ đề. Còn việc là đề gì thì trong đầu cô đã sớm trống rỗng, hoàn toàn không còn nhớ được nữa. Thậm chí cô còn không biết trong tay mình có mấy tờ đề.
Anh đặt cô xuống giường trong phòng ngủ, ghé lại gần bên tai cô, khẽ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Còn chưa đợi cô trả lời Lục Ly đã chặn môi cô lại. Hôn một lúc, sự trống rỗng phóng đại trong lòng Khương Đường, cô chờ mong anh.
Cùng lúc đó cô cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh sự vui sướng đã xâm chiếm chút sợ hãi này.
Nguyên nhân chính là bởi vì người đang yêu cô là anh. Cô bằng lòng cho anh. Hai người không có kinh nghiệm gì, tất cả đều dựa vào sự mò mẫm.
Khương Đường khẽ nhắm mắt lại, tùy ý cho anh công thành đoạt đất…
Sau đó hai người cùng nhau đi tắm, anh tắm cho em một chút, em tắm cho anh một chút, xấu hổ quá đi mất.
Lục Ly cũng không trốn tránh, để mặc cho cô nghịch.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy
tiểu Ly Ly, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ nhưng còn chưa nghịch được bao lâu thì Lục Ly không cho cô nghịch nữa.
Lần tắm rửa này chắc là đã tắm được bốn mươi phút rồi.
Lúc đến đây, cô không mang theo áo ngủ để thay, đang lúc rầu rĩ, Lục Ly đưa cho cô mấy cái áo.
Một bộ đồ lót đã giặt sạch sẽ, còn có một cái áo sơ mi anh thường mặc.
Cô mặc quần áo xong, kéo cổ áo lên ngửi thử, mùi nước giặt nhàn nhạt, thanh mát dìu dịu, là mùi của hạnh phúc.
Lúc Khương Đường từ phòng tắm bước ra thì Lục Ly đã thay xong đồ ngủ.
Khương Đường đi đến chỉ vào quần áo trên người mình hỏi: “Bộ đồ này là cậu giặt sao?”
Lục Ly trả lời: “Dì giặt.”
Khương Đường kéo cổ áo ra cho anh xem: “Tớ hỏi đồ lót.”
Lục Ly nhìn vào phía trong quần áo của cô rồi trả lời: “Ừ, tự tay tớ giặt đó, giặt bằng nước giặt mùi hoa lavender, tớ biết cậu thích.”
Anh chỉ nhìn cô một cái là không dời mắt đi được, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lục Ly dời đến bên tai cô, dịu dàng hỏi: “Thấy sao?”
Khương Đường nghiêng mặt sang, hỏi: “Sao cái gì, giặt rồi thì tốt, mùi lạ của quần áo mới cũng không còn nữa.”
Lục Ly hôn cô: “Không phải, cậu biết tớ muốn hỏi cái gì.”
Khương Đường hơi kiễng mũi chân, ghé vào bên tai anh nói nói nhỏ: “Muốn dừng mà không được.”
Lục Ly cười cười: “Sợ làm đau cậu nên không nỡ giày vò nhưng mà lần sau cậu sẽ không may mắn vậy đâu.” – Nói xong anh hôn lên môi cô.
Khương Đường cong môi nở nụ cười: “Lần tới cậu cũng vậy, cũng chưa chắc sẽ may mắn thế này đâu.”
Lục Ly nhìn vào mắt cô: “Phải không, làm thêm lần nữa?”
Khương Đường đi về phía phòng ngủ: “Không, tớ tìm hiểu rồi, không thể “cần cù” quá.”
Lục Ly đi theo cô vào trong phòng, ôm lấy cô từ đằng sau.
Khương Đường ôm anh, đưa tay chỉ vào một vệt máu nhỏ trên giường: “Đợi tớ thay drap giường, còn phải chụp ảnh làm kỉ niệm nữa, máu xử nữ của tớ.”
Lục Ly nhìn vệt máu đỏ kia cười cười: “Cậu là của tớ, chỉ là của mình tớ, cả đời này đều là của tớ.”
Khương Đường đứng trên giường, lấy điện thoại trên tủ đầu giường lên giơ về phía drap giường, chụp một tấm ảnh lại.
Lục Ly đứng sau lưng xem cô chụp ảnh: “Lát nữa chụp xong chọn ra vài tấm đẹp đẹp rồi
gửi cho tớ một tấm.”
Cái này còn yêu cầu đẹp nữa hả?
Khương Đường thu điện thoại về: “Được, chốc nữa tớ sẽ photoshop một chút, chỉnh nó thành hình trái tim, cậu thấy thế nào?”
Lục Ly ôm eo cô: “Được đó, đặt tên ảnh là [Ngay cả máu chảy cũng mang hình dáng tình yêu dành cho em].”
Khương Đường mỉm cười rồi kéo tay anh bỏ xuống, cô đi đến bên kệ tủ đầu giường, lấy tuýp dầu từ bên trong ra, vừa lắc lắc vừa nói với anh: “Cái này không dùng tới sao.”
Lục Ly đi qua, dán mặt anh lên mặt cô: “Ừ, cái này cậu không cần dùng.” – nói xong lại hôn cô.
Cô đẩy đẩy anh, gò má ửng hồng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đủ rồi, đi ăn bánh kem thôi.”
Anh giống như không nghe thấy lời cô nói.
“Cậu đợi tớ ăn no, cậu đợi đó, tớ nói cho cậu biết cậu sẽ bị gặm đến xương cũng không còn!” – Khương Đường khẽ cười: “Tớ đói rồi, ăn bánh kem trước đi, lát nữa sẽ ăn cậu tiếp.”
Anh nhìn cô hỏi: “Đói thật sao?” – nói tiếp: “Vậy chúng ta ăn mừng sinh nhật trước.”
Khương Đường linh hoạt chui từ dưới cánh tay anh ra đi về phía bàn ăn.
Cô thắp nến lên lại, anh tắt đèn trong phòng đi, hai người đứng đối diện nhau, ở giữa là bánh kem được cắm mười tám ngọn nến.
Hai người cùng nhau ước, cùng nhau hát mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến.
Anh nói: “Đường, sinh nhật vui vẻ, mong mỗi ngày trong tương lai của em đều vui vẻ như ngày hôm nay, sinh nhật mỗi năm về sau anh cũng sẽ ăn mừng với em.”
Cô nói: “Đại ca, sinh nhật vui vẻ, hôm nay tớ rất vui vẻ, được nếm trải cao trào đầu tiên của đời người, hôm nay thật sự là một ngày đáng nhớ, cám ơn anh.”
Anh nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ cho em, em muốn bao nhiêu lần anh sẽ cho em bấy nhiêu lần.”
Cô chỉ cười cười không đáp lời, đợi lát nữa tính sổ với anh, cho chết anh!
Lục Ly nắm tay cô cắt bánh kem, anh cho cô hết toàn bộ quả anh đào trên mặt bánh kem.
Anh cười cười, nhìn vào mắt cô hỏi: “Ngọt không?”
Khương Đường gật đầu rất chân thành nói: “Ngọt.”
Cô chỉ ăn một quả, quả to nhất cô để lại cho Lục Ly.
Cô vẫn rất thương anh, những thứ ngon cô từng ăn cô đều muốn để lại một phần cho anh, để anh nếm thử.
Ăn hết anh đào, cô thử kem bơ trên mặt bánh, cũng rất ngon vì thế Khương Đường đút cho Lục Ly một muỗng to.
Lục Ly cười: “Anh có rồi.”
Khương Đường nhìn anh, khẽ cười: “Em biết, em chỉ muốn cho anh ăn thử bánh trong đ ĩa của tớ.”
Lục Ly véo mũi cô, vô cùng chiều chuộng mà nói: “Vị hôn thê của anh là thương anh nhất.”
Kem trên tay anh vô ý dính lên chóp mũi cô, Lục Ly cúi đầu, hôn l3n chóp mũi cô một cái, chút xíu kem kia bị anh ăn sạch.
Thật sự không vệ sinh chút nào.
Hai người anh một miếng em một miếng ăn hết bánh kem.
Lãng mạn quá đi mất.
Khương Đường ăn liền hai miếng, ăn xong lau khóe miệng, vừa cười vừa nói: “Đây là bánh sinh nhật ngon nhất em được ăn.”
Lục Ly đặt cái đ ĩa trên tay xuống, nhìn cô nói: “Anh cũng vậy.”
Đột nhiên, Lục Ly trông thấy trên tủ cạnh bàn có chiếc mũ sinh nhật. Một cái màu đỏ một cách màu xanh biển. Từ trước đến nay xanh và đỏ đều tạo ra cảm giác couple, chậc chậc, cái này là dành cho tình nhân.
Lục Ly cầm mũ đội lên cho Khương Đường, anh cũng tự đội lên đ ỉnh đầu mình.
Cô đứng trước gương soi: “Tuy ăn hết bánh kem rồi, nhưng vẫn xinh quá nè. Em lớn thế này còn chưa đội mũ sinh nhật lần nào, đẹp quá.”
Lục Ly lấy điện thoại chụp cô vài tấm, vừa cười vừa ngắm nhìn cô một lúc, lặp lại lần nữa: “Thật xinh đẹp.”
Cô đi qua nhìn vào điện thoại trong tay Lục Ly, xác nhận anh chụp không tồi, thậm chí niềm hạnh phúc trên gương mặt cô anh cũng chụp ra được.
Khương Đường lấy điện thoại của mình, ngẩng đầu nhìn Lục Ly: “Em cũng chụp cho anh vài tấm nhé.”
Lục Ly gật đầu, cười cười rồi nói: “Được.”
Khương Đường chụp Lục Ly vài tấm, Lục Ly rất ăn ảnh, không cần làm động tác gì đặc biệt, chỉ cần tùy ý chụp hai tấm cũng đã rất đẹp trai.
Cô cầm điện thoại đưa anh xem, vừa cười vừa nói: “Không tồi, bạn trai em đẹp trai như vậy đó.” – Cô ngập tràn hạnh phúc.
Lục Ly cười, búng lỗ tay nhỏ của cô: “Bạn gái anh hạnh phúc là được.” – Anh nói xong, đi đến phòng bếp rót rượu vang đi qua đưa cho, nói: “Em uống thử đi.”
Khương Đường nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm: “Ngon.”
Lục Ly cầm ly rượu trong tay mình, cánh tay nâng lên, cười nói: “Nào, chúng ta uống rượu giao bôi.”
Khương Đường cười cười nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên: “Ấu trĩ.”
Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng một tay vẫn kịp lúc quàng qua cánh tay Lục Ly.
Tay hai người đan vào nhau, một hơi uống sạch.
Lục Ly lắc ly rượu không, hơi hơi nhướng mày: “Uống rượu của anh chính là người của anh.”
Khương Đường cũng lắc ly rượu không trên tay, ngước mắt nhìn anh, nói: “Anh cũng thế.”
Lục Ly cười, véo lên chóp mũi cô.
Cô chạm vào nơi bị anh véo: “Đừng véo, véo đến tẹt rồi sẽ xấu lắm.”
Lục Ly hơi khom eo xuống, ngắm gương mặt cô hơn nửa ngày: “Chò dù véo tẹt đi nữa vậy thì cũng là một cô gái mũi tẹt xinh đẹp.”
Khương Đường giơ tay đánh anh: “Anh mới là con gái mũi tẹt.”
Lục Ly nhẹ nhàng lùi về phía sau làm Khương Đường đánh không tới, lại còn khiến bản thân đứng không vững mà suýt chút té ngã trên mặt đất.
Vẫn là nhờ Lục Ly đưa tay kéo cô thì cô mới không ngã sóng soài trên mặt đất.
Khương Đường đè anh xuống đất liền đánh anh một trận.
Đương nhiên là đánh nhẹ đánh yêu thôi.
Cô không nỡ.