Khương Đường mới đến, không thể giúp khách pha trà, chỉ có thể phụ trách bưng trà, sau đó mới được dạy cách pha trà.
Trong đại sảnh lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục y hệt như nhau.
Tiệm trà cần người gấp, còn chưa kịp hướng dẫn cô đã được làm việc luôn, coi như là vừa học vừa thực hành.
Đi theo nhân viên phục vụ có kinh nghiệm hai vòng, quan sát một chút, cô liền biết bưng trà thế nào.
Ngừoi đến tiệm trà này đều không phải người thường.
Khương Đường nhìn menu, một ấm trà Long Tĩnh một ngàn sáu, loại ngon hơn thì phải ba bốn ngàn, loại ngon hơn nữa thì hơn năm ngàn.
“Khương Đường, mang một ấm Bích Hoa Xuân qua lầu ba Liên Hoa Cư.”
Khương Đường nhận chỉ thị, bưng trà đi từ phòng pha trà, lên lầu ba.
Cô sợ làm đổ ấm trà, bước chân đi rất nhỏ nên thời gian chậm hơn một chút.
Liên Hoa Cư có ba vị khách, hai lớn một nhỏ, thoạt nhìn chắc là quan hệ gia đình.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc búi lên, tai đeo một đôi khuyên tai trân châu, làn da rất trắng, gương mặt luôn thường trực một nụ cười dịu dàng, vừa nhìn đã biết là phu nhân nhà giàu, người bình thường cũng sẽ không đau trứng mà chạy đến đây uống một ấm trà rách hai ngàn đâu.
Khương Đường đặt ấm trà lên bàn, lúc định đi, đột nhiên phát hiện cậu bé ngồi trong đó nhìn cô chằm chằm.
Ha, cái người này không phải là thằng nhóc lông mọc còn chưa đủ sao, còn bị cô ép nhận làm em trai.
Nhưng thằng nhóc con hình như không thể khẳng định cô gái với dáng vẻ tao nhã trước mặt này có phải là nhỏ du côn ở cửa sau quán bar hôm trước không nên vẫn tràn đầy nghi ngờ mà nhìn chằm chằm cô.
Nghe Triệu Tiến nói qua, thằng nhóc này hình như tên Hoàng Phương Phương thì phải.
Cô gái bên cạnh, Khương Đường đương nhiên nhận ra, là tiểu công chúa Hoàng Viên Viên từng đánh nhau với cô ở quán bar.
Tiểu công chúa bây giờ đang làm nũng với mẹ mình, tuyệt đối sẽ không chú ý đến một nhân viên phục vụ bưng trà.
Bây giờ Khương Đường đang làm thêm, không muốn gây chuyện, tiệm trà không như quán bar, hễ không cẩn thận là đánh mất chén cơm.
Có thể không bị nhận ra thì vẫn là đừng nên nhận ra, mợi người trong giang hồ không nên gặp lại.
Hoàng Phương Phương rót ba tách trà, một tách đặt trước mặt mẹ, một tách đặt trước mặt Hoàng Viên Viên, sau cùng mới để lại cho mình một tách.
Hoàng Viên Viên bưng tách trà lên, vừa mới thử một ngụm liền ném tách trà xuống, vẻ mặt kinh hoảng trắng bệch, giống như trong trà có độc.
“Hoàng Phương Phương, anh muốn phỏng chết em à.”
Hoàng Phương Phương lầm bầm một câu: “Anh cũng có biết nó nóng vậy đâu.” – Nói xong thì lấy một cái tách mới, rót trà.
Hoàng Viên Viên gọi Khương Đường: “Chị gái, trà nóng thế này, phục vụ kiểu gì vậy!”
Vốn dĩ Khương Đường định không tiếng động rời đi, bị gọi đến thì chỉ có thể quay đầu lại, cúi đầu nói xin lỗi: “Thành thật xin lỗi ạ.”
Cô không muốn mất việc, sao thì cũng không thể qua được tiền bạc, cô phải gấp rút kiếm đủ tiền học phí trước khi học kỳ mới bắt đầu.
Hoàng Viên Viên thoáng cái nhảy dựng lên, giơ tay chỉ vào Khương Đường: “Cô, cô là con nhỏ hôm đó, con nhỏ ở quán bar, cô qua đây cho tôi.”
Hoàng Phương Phương ở bên cạnh kéo kéo tay áo em gái mình: “Em gái, bỏ đi.”
Lúc này, mẹ của hai đứa nhóc đứng dậy, trước là hỏi con gái mình: “Là cô ta nhéo tay con sưng lên?”
Hoàng Viên Viên gật đầu, giả vờ làm bộ dạng muốn khóc mà không khóc, nhưng tủi thân.
Mẹ của thằng nhóc nói với Khương Đường: “Cô qua đây, nói xin lỗi với con tôi, nếu không thì gọi quản lý của các ngừoi đến giải quyết.”
Khương Đường đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Sao ngài không hỏi lý do hậu quả của sự việc? Là ai ra tay trước, và tại sao lại ra tay.”
Mẹ thằng nhóc cau mày, hung dữ nói với Khương Đường: “Vậy thì cô cũng không thể đánh con gái tôi, ai cũng không thể đánh con gái tôi, ai cũng không thể làm cho nó rời xa tôi!” – Cảm xúc của bà ấy đã không thể kiểm soát được.
Ngay cả lời nói cũng có chút khó hiểu.
Hoàn toàn không còn ung dung cao quý như vừa rồi.
Hoàng Phương Phương đứng dậy giữ lấy mẹ mình: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút.”
Mẹ thằng nhóc vung tay, đẩy Hoàng Phương Phương lên cái ghế đằng sau, cậu ta đứng không vững ngã xuống đất.
Nhưng mẹ cậu ta không hề khẩn trương chút nào, dường như không hề nhìn thấy đứa con trai trên mặt đất.
Sau đó vẫn là Khương Đường đi qua đỡ Hoàng Phương Phương đứng dậy.
Sau đó Hoàng Viên Viên đột nhiên òa khóc, giống như heo bị thọc tiết, mẹ cô ấy mau chóng ôm con gái vào lòng dỗ dành: “Bé ngoan, bé ngoan của mẹ đừng khóc, mẹ ở đây.” – Thậm chí còn quên luôn kẻ cầm đầu gây tai họa là Khương Đường, chỉ dốc sức ôm lấy tiểu công chúa nhà bà ấy.
Thật sự chưa hề gặp qua tình cảnh yêu chiều con cái như vầy, con bà ấy đã mừoi lăm mười sáu tuổi rồi, cũng đâu còn là trẻ con ba bốn tuổi.
Khương Đường khẽ hỏi Hoàng Phương Phương: “Nhóc con, cậu có phải con nuôi không vậy?”
Hoàng Phương Phương ngại ngùng giật giật khóe môi: “Không phải.”
Vốn dĩ Khương Đường định nói, nhà các cậu trọng nữ khinh nam quá nghiêm trọng.
Lời nói đến môi nhưng vẫn nuốt xuống lại.
Quản lý ca trực nghe thấy tiếng động vội vã đi đến, trong phòng là một mảng hỗn độn, trên bàn có nước trà bị dây ra, đổ ra ghế, còn có một tiểu công chúa đang khóc lóc.
Quản lý ca trực mau chóng đi lên trước, khúm na khúm núm gọi một tiếng: “Hoàng phu nhân, tiểu thư không có việc gì chứ ạ?”
Hoàng Viên Viên từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nói: “Tôi sẽ nói với Bác Lục, các người ai cũng khi dễ tôi.”
Quản lý ca trực lập tức hoảng hốt, to tiếng chất vất Khương Đường: “Xảy ra