Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Cuối tháng 8, trời chạng vạng tối, ánh nắng vàng vương vãi sau những đám mây.
Hoàng hôn hiện lên thật đẹp.
Một chiếc ô tô màu trắng dọc theo con đường đi về phía ngoại thành thưa thớt.
Thừa dịp trời còn chút nắng tàn, nó được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.
“Con không muốn đi cùng mẹ thật à?” Giang Hạ ngồi ở hàng ghế sau, ôm một cô bé vào lồng ngực mình.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy, như con mèo nhỏ cọ cọ cái đầu, ngẩng mặt lên.
Cô mím môi, siết chặt vòng eo của mẹ, cười chột dạ: “Con đã hứa với Nhất Nhất sẽ thi chung trường đại học rồi.”
Sống mũi nho nhỏ, chóp mũi thanh tú, môi anh đào nhẹ thì thầm, đôi mắt trong veo được che khuất dưới hàng mi dài ẩn hiện một nụ cười dịu dàng.
Những bóng cây và cột đèn cao áp do hoàng hôn chiếu bên ngoài cửa sổ xe hắt lên sườn má nhu hòa, mềm mại như chiếc bút lông cừu nhẹ vẽ trên giấy Tuyên Thành (1).
Quả là một bức tranh thủy mặc làm người khác như bị thôi miên không rời mắt được.
(1) Giấy Tuyên Thành (hay còn gọi là Giấy Tuyên): là một loại giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ.
Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại với kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.
Nguồn Wikipedia.
Vì một vài lý do về sức khỏe, từ nhỏ cô đã không có bạn bè.
Hồi lớp mười, cô có quen một cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Hai người thân thiết giống như chị em thất lạc sau nhiều năm mới tìm được nhau vậy.
Cuối học kì ấy, hai người ngồi cùng một chỗ, nhìn vào một quyển sách nghiêm túc thảo luận.
Dựa theo điểm số của hai người, cho dù là bài thi hay lựa chọn thì vẫn có nhiều khả năng được phân vào cùng một lớp.
Giang Hạ dịu dàng nhìn con gái, cười nhẹ, búng ngón tay lên trán cô: “Là bé con lừa gạt nào bảo muốn ở bên mẹ suốt đời ấy nhỉ?”
Cô gái nhỏ híp mắt lại, rụt vai, đưa tay lên vuốt nhẹ cái trán, ngượng ngùng cười hai tiếng.
Tất nhiên là Giang Hạ đang nói đùa với cô.
Đến một ngày nào đó, con gái bà sẽ có cuộc sống của mình, hai vợ chồng bọn họ cũng không thể ở bên cô cả đời được.
Chỉ là, trong hai năm qua, mặc dù bệnh hen suyễn của con gái đã ổn định hơn, nhưng cô vẫn cần phải đến bệnh viện thường xuyên để lấy thuốc.
Nếu không phải thật sự không đành lòng chia rẽ hai cô gái nhỏ, bà đúng là không yên tâm để con bé ở trong nước một mình.
Cũng may, còn có Hạ gia để nhờ cậy.
Giang Hạ cũng tò mò, vì thế thuận theo xưng hô của con gái với Hạ Sênh lúc trước, hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, khi còn bé con chơi thân với em trai Sênh Sênh như vậy, vì sao sau này không thấy hai đứa thân thiết nữa thế?”
Cô gái nhỏ nâng má, suy nghĩ một lúc rồi chớp mắt, “Con cũng không biết ạ.”
Giang Hạ đưa tay nhéo gương mặt đáng yêu của cô, mỉm cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
—
Chiếc xe nhanh chóng đi vào khu biệt thự xa hoa.
Bảo an liếc nhìn biển số xe, là khách quý mà Hạ gia đã sớm dặn dò nên lập tức cho vào.
Mong nhớ cô gái nhỏ từng ngày, dì Trịnh nghe thấy tiếng ô tô từ xa đã vội vã chạy từ trong nhà ra.
Thấy chiếc ô tô quen thuộc, bà lập tức quay đầu vào trong nhà hô một tiếng: “Ông chủ! Cô Nhiễm Nhiễm đến rồi!”
Hạ Chi Châu nghe vậy thì đứng dậy, theo ra ngoài đón.
“Cuối cùng cô Nhiễm Nhiễm cũng đã tới rồi!” Dì Trịnh nhìn cô gái nhỏ mềm mại, vừa nghĩ đến sau này không cần đối diện với khuôn mặt Poker* của thiếu gia nữa, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ.
Nhiễm Nhiễm xuống xe, đứng vững, ngọt ngào kêu một tiếng “Dì Trịnh”, lại nghiêng đầu, nhìn về phía Hạ Chi Châu cách đó không xa, nói một tiếng: “Con chào chú Hạ ạ!”
Giọng nói nhỏ nhẹ, thanh âm dịu dàng khiến người nghe cảm thấy cực kì dễ chịu, tim chỉ muốn nhũn ra.
Đại bài Poker* Hạ Chi Châu cũng nhịn không được mà lộ ý cười: “Mau vào nhà thôi.”
* Poker face: Vẻ mặt không cảm xúc.
Trong nhà đã sớm chuẩn bị đồ ăn, ba người nhanh chóng ngồi xuống.
Sáng sớm ngày mai, Giang Hạ sẽ lên máy bay, cho nên tối nay, việc trước tiên là bà đưa con gái tới gửi gắm vợ chồng Hạ gia.
Nếu không phải năm trước Nhiễm Đình Phong mở rộng thị trường kinh doanh ra nước ngoài, một nhà ba người cũng không phải tách ra thế này.
Vốn muốn chờ công việc kinh doanh bên New Zealand ổn định, ông sẽ trở về hoặc đơn giản là đưa con gái đến định cư ở một thành phố gần bờ biển có khí hậu ấm áp.
Nơi đây rất thích hợp để Nhiễm Nhiễm điều trị thân thể một cách tốt nhất.
Kết quả, sổ sách công ty chi nhánh lại xảy ra chút vấn đề.
Giang Hạ – chuyên gia tính toán quốc tế lúc này không thể tránh được việc chạy tới chạy lui.
Giang Hạ gắp thức ăn cho con gái.
Bà biết tính tình con gái từ trước đến nay luôn nhu thuận, hiểu chuyện nhưng vẫn không kìm được dặn dò: “Ở nhà của chú Hạ phải ngoan nhé, biết chưa?”
Biết bệnh của cô phải ăn uống theo chế độ riêng, Hạ Chi Châu cố ý dặn dò phòng bếp làm một bàn thức ăn thanh đạm.
Nhét miếng đậu Hà Lan được mẹ gắp bỏ vào miệng nhai hai miếng, mím môi nuốt xuống.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới ngước mắt nhìn Hạ Chi Châu, thề son sắt nói: “Chú Hạ yên tâm đi, con nhất định sẽ không bắt nạt em trai Sênh Sênh đâu!”
Hai người lớn sững người một lúc, ngay cả Hạ Chi Châu cũng cười thành tiếng.
Có phải cô bé con này đang nói ngược rồi không?
Bưng thức ăn nóng hổi ra, dì Trịnh tình cờ nghe thấy câu nói của cô bé, cũng nói: “Nhiễm Nhiễm yên tâm, hai chúng ta hợp sức lại chẳng lẽ không đánh nổi một sao?”
Cô gái nhỏ mím môi cười trộm nhìn dì Trịnh, khuôn mặt đầy vẻ ‘đạo lý’.
Thực ra, trong những năm gần đây, quan hệ giữa Hạ Chi Châu và con trai dần trở nên bế tắc.
Dù biệt thự cách Nhất Trung chỉ vài phút đi xe, cậu cũng ít khi về thăm nhà.
Giang Hạ nghiêng người, mỉm cười giao phó với dì Trịnh, người đã làm việc tại Hạ gia từ khi bạn thân của bà còn sống, người phụ nữ giống như bà ngoại đối với bọn trẻ, “Vậy làm phiền dì Trịnh rồi, chờ công việc bên kia xử lý xong xuôi, con sẽ mau chóng quay về.”
“Không vội, không vội.” Dì Trịnh nhanh chóng xua tay, bà cũng không để ý việc cô bé này ở lại đây thêm chút thời gian đâu.
Cô bé ngoan ngoãn lại đáng yêu làm người ta yêu thích, giống như phu nhân đã mất vậy.
Càng ngẫm lại càng cảm thấy không đúng, nào có ai mong muốn đối phương làm việc không tốt, lại nhanh chóng gật đầu, “Được, được! Không phiền chút nào đâu!”
—
Mà lúc này, người đang được mọi người lo sợ sẽ bị cô gái nhỏ bắt nạt – Hạ Sênh, đang cúi người trước chiếc bàn bi-a màu xanh lục.
Đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi màu đen.
Cằm thon gầy, môi mỏng hơi nhếch, đôi lông mày toát lên vẻ kiêu ngạo, cao quý.
Ngón tay nắm cây gậy hiện lên các đốt rõ ràng, mơ hồ còn có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da.
Khi cúi người xuống, vạt áo chữ T hơi xốc lên, lộ ra vòng eo thon gầy nhưng mạnh mẽ, hữu lực.
Cổ tay phải của cậu dùng sức thúc về phía trước, ‘cạch’ một tiếng, cây gậy tinh tế dọc theo cạnh bàn lăn qua miệng hố, bi trắng vốn đang đứng yên đột nhiên va chạm điên cuồng.
Với một vài tính toán nhanh về góc độ, lực bắn nên không cần quá nhiều lần ngắm mà cậu vẫn dọn bi gọn gàng và sạch sẽ.
Cuối cùng, chỉ còn lại bi trắng và bảy quả bi sọc còn lại trên bàn.
Quá bất ngờ so với dự liệu, tiếng vỗ tay lần lượt vang lên.
Trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, cụp mắt, tuỳ ý bôi lơ lên đầu gậy.
Ngón trỏ cậu nắm lấy đầu gậy, nghiêng người dựa vào bàn, nhìn mọi người đứng xung quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười biếng nhác, “Còn ai nữa không?”
Đàm Diệu đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, cậu ta bị dọa một phen lau mặt.
Với cấp bậc chơi bida này của anh Sênh, để thắng được quá khó khăn… và chắc chắn sẽ bị tiêu diệt một cách sạch sẽ.
Cậu còn chưa đánh được quả nào đâu đó ~
“Tao… tao muốn thử, thử một lần nữa.” Còn chưa có bị ngược đủ, Hà Đạo Viễn đứng dậy, lấy gậy trên tay Đàm Diệu, “Sênh… anh Sênh, mày để tao khai cuộc trước cho.”
Biết là sẽ không tránh khỏi kết cục như Đàm Diệu nhưng Hà Đạo Viễn vẫn chủ động muốn được khai cuộc, tốt xấu gì thì cũng còn có thể có tiếng vang.
Đinh Cừ cạnh đó nghe Hà Đạo Viễn lại muốn tìm ngược, nhịn không được mở miệng trêu chọc: “Đừng tưởng rằng mày khuyết tật sinh lý mà anh Sênh phải nhường mày nhé!”
Vốn dĩ trên môi Hạ Sênh còn sót lại ý cười lười biếng, nhưng sau khi nghe vậy, nụ cười bên miệng thiếu niên lập tức biến mất, nâng mắt liếc qua.
Rõ ràng mi mắt cậu khép hờ, không thể nhìn rõ cảm xúc gì nhưng lại làm Đinh Cừ phát run.
“Ha ha…” Đinh Cừ cười gượng hai tiếng che dấu sự bối rối, lại nhịn không được lắp bắp: “Tao… tao nói đùa ấy mà!”
“Hử?” Hà Đạo Viễn thấy thế, nhanh chóng đến giảng hòa, “Hả, sao tao lại, lại, lây bệnh cho mày, luôn rồi?”
“…” Nghe những lời chế giễu đầy cảm thông của anh em tốt, Đinh Cừ bĩu môi không nói gì.
Ngắm bắn hết nửa ngày, đang lúc Hà Đạo Viễn chuẩn bị khai bóng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, âm nhạc bên ngoài ngay lập tức ầm ầm vọng vào.
“Hạ