Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Các đốt ngón tay cầm bút ‘rắc’ một tiếng giòn vang, các bạn học xung quanh chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát.
Hạ Sênh nghiến răng ken két, thật sự là không thể không dạy dỗ cô ấy một trận mà!
“Hạ Sênh, em đang làm gì vậy!”
Nghe thấy chủ nhiệm lớp Cao Văn Hiên gầm lên giận dữ, một tay Hạ Sênh chống lên mép bàn, dựa lưng vào ghế.
Chân bàn học bằng thép không gỉ hơi nghiêng ngả, lại ‘loảng xoảng’ một tiếng đổ ầm xuống mặt đất.
Hạ Sênh ngẩng đầu nhìn Cao Văn Hiên, cười toe toét nói: “Thưa thầy, em đang học bài ạ.”
“…”
Mọi người trong lớp nghe vậy mà nghẹn cười muốn nội thương.
Cao Văn Hiên sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, giơ tay chỉ vào cậu.
Đừng tưởng rằng ông không biết nhá! Thằng nhóc này còn dám học vật lý lớp 10 trong tiết sinh học của ông!
“Các em là khóa học sinh tồi tệ nhất mà tôi từng dẫn dắt!” Cao Văn Hiên cả giận nói.
Hạ Sênh nghe vậy thì ‘xùy’ một tiếng, “Chủ nhiệm Cao yên tâm đi, về sau sẽ càng kém hơn ạ.”
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cả phòng học cười vang.
“Lại còn cười à! Còn cười nữa thì xem các em lấy gì đi thi đại học!”
Cao Văn Hiên dùng Như Lai Thần Chưởng vỗ bàn một cái, dọa cả lớp run rẩy, dừng cười ngoan ngoãn ngồi im.
“Hạ Sênh, hết tiết tới văn phòng của tôi một chuyến!” Cao Văn Hiên lại chỉ cậu.
Hạ Sênh nhướng mày không cho ý kiến.
Đối với việc thầy giáo sinh học nóng tính hơn cả phản ứng hóa học thì cậu vẫn rất bội phục.
Cậu đã nghỉ học cả năm lớp 10 rồi mà thầy ấy vẫn quyết tâm muốn dẫn dắt cậu đi về phía trước.
“Các em nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có chữ viết hả?! Đọc sách! Nhìn lên bảng!” Cao Văn Hiên lại vỗ một chưởng vào bảng đen, một phòng toàn người im như ve sầu mùa đông.
Sau khi ổn định, Hạ Sênh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỳ Úy Nhiên đã không còn nữa ở đó, chỉ có cô gái nhỏ đang vừa nhấm nháp sữa đậu nành vừa ngồi nói chuyện với mấy nữ sinh.
Đầu lưỡi cạ vào răng nanh, Hạ Sênh bực mình thở dài, trầm tư nhìn cuốn sách vật lý.
Lúc hết tiết, Đinh Cừ nhìn thi thể chiếc bút gãy thành hai mảnh trên bàn Hạ Sênh, còn có những mảnh nhựa nhỏ nằm rải rác trên bàn thì giật mình một cái.
Hạ Sênh cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nghiêng đầu nhìn qua.
“…” Đinh Cừ thấy ánh mắt Hạ Sênh liếc lại thì chỉ muốn khóc, lắp bắp nói: “Sênh, Sênh, anh Sênh, tao vẫn đang chép đây, chắc chắn hôm nay sẽ chép xong.”
Hạ Sênh suy nghĩ rồi vẫy tay với cậu ta, “Mày lại đây.”
Đinh Cừ: “…” Hic hic, đáng lẽ mình nên nghiêm túc chép phạt, sao tự dưng lại tò mò hóng hớt chứ.
Sự lạnh lẽo khiến tim Đinh Cừ đập nhanh, không biết Hạ Sênh sẽ bắt cậu ta chép phạt thêm hay là lại có kiểu phạt mới nữa.
Hạ Sênh không chú ý tới vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm của cậu ta, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi: “Mày biết nội quy của trường học chúng ta là gì không?”
Đinh Cừ: “!!!” Chép 800 lần nội quy trường học, còn không bằng phạt cậu ta hít đất 800 cái cho rồi!!
…
Sau khi kết thúc giờ học tối, Nhiễm Nhiễm đi đến khu vực đỗ xe gần trường, vốn tưởng rằng phải đợi một lúc Hạ Sênh mới ra nhưng không ngờ tới vừa mở cửa xe đã thấy cậu rồi.
Quan trọng là sắc mặt cậu có chút khó coi, trong xe cũng hơi lạnh nữa.
Giống như người cha già đang chờ con gái tan học về nhà, canh dưới lầu để bắt quả tang con gái yêu sớm í.
Vẻ mặt Nhiễm Nhiễm ngây ngốc, chớp hai mắt nhìn cậu.
Cũng không biết cậu bị sao nữa, trông nôn nóng rất thiếu kiên nhẫn.
Cô cẩn thận ngồi vào, cởi cặp sách ôm vào ngực rồi dựa vào lưng ghế ngồi thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị.
“…” Hạ Sênh nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô thì vừa tức vừa buồn cười.
Giơ tay để cặp sách trong ngực cô qua một bên, cậu mở miệng nói: “Sao hôm nay cậu ra muộn thế?”
Cô yên lặng lôi di động ra nhìn thoáng qua thời gian, ừm, chậm hơn so với bình thường tầm nửa tiếng.
Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu thành thật nói: “Chủ nhiệm Tần lớp tớ dự định lập tổ học tập.
Tan học tớ ở lại thảo luận với lớp trưởng một lát ấy mà.”
Trong lòng Hạ Sênh giật thót, đôi mắt lập tức híp lại, nhìn có chút nguy hiểm.
Thấy cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt thắc mắc, Hạ Sênh nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười tự nhận là rất thân thiện, hỏi cô: “Lớp trưởng là ai thế?”
Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt rất giống bọn buôn người của cậu, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói: “… Kỳ Úy Nhiên á.”
Hạ Sênh vừa nghe ba chữ ‘Kỳ Úy Nhiên’ là đã thấy điên.
Cậu không cười nổi nữa, đành phải hít sâu một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhiễm Nhiễm: “…”
Cậu quay đầu lại, không muốn giả vờ nữa, “Sao cậu lại phải ở lại thế? Cậu có quan hệ gì với cậu ta à?”
“…” Nhiễm Nhiễm nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của cậu, cô cảm thấy nếu mình trả lời sai sẽ bị ném bay ra ngoài cửa sổ ngay lập tức.
Cô chớp mắt nhìn cậu nói: “Cậu ấy là lớp trưởng, tớ là ủy viên học tập, là bạn học với nhau thôi mà.”
Ha, nghe đi, lớp trưởng, ủy viên học tập, chỉ giỏi lí do lí trấu.
Nghe còn có vẻ xứng đôi nữa chứ.
Haiz, đúng là đau lòng.
“Nhiễm Nhiễm.” Hạ Sênh lại gọi cô một tiếng.
“Hả?” Nhiễm Nhiễm đang muốn lấy cặp sách về ôm.
“Cậu quên rồi à, qua sinh nhật sang năm thì cậu mới có 18 tuổi thôi.” Hạ Sênh nói.
“… Tớ có quên đâu.” Đầu Nhiễm Nhiễm đầy dấu chấm hỏi.
“Cho nên,” Hạ Sênh rũ mắt nhìn cô, rút ra một tập giấy bên hông, đập xuống tay vịn giữa hai người, cười hả hê “Đừng để ông đây biết cậu yêu sớm đấy!!”
Nhiễm Nhiễm: “???”
Trên đường đi, Trần Phong chỉ muốn trở thành người vô hình, ông bị lời nói của cậu chủ nhỏ nhà mình dọa đến mức đạp phanh lại.
Lời nói này lại có thể phát ra từ miệng cậu chủ nhỏ nhà ông á? Mẹ nó, ảo ma quá!
Nhiễm Nhiễm đổ người về phía trước theo quán tính.
Hạ Sênh giơ tay chặn cô lại.
Cô gái bên cạnh cũng không chú ý tới động tác nhỏ của cậu, tạm thời tập trung vào mảnh giấy mà cậu lôi ra.
Cô nhìn thoáng qua, chấm hỏi trong đầu hiện lên càng nhiều.
Một tập giấy A4 được in và ghim lại, trên giấy chi chít nội quy trường