Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Nhiễm Nhiễm nhất thời sững sờ.
Chờ đến khi cô cảm thấy ánh mặt trời hơn nay hơi gắt khiến mặt cô bị phơi đến nóng bừng thì Hạ Sênh đã lau sạch cát mịn cho cô rồi nâng mắt cá chân cô nhét vào dép, nhân tiện khóa chặt dép sandal nhỏ.
“Cậu, cậu, cậu…” Ngón tay thiếu niên mang theo nhiệt độ, cố ý vô tình cọ qua làn da mỏng trên mắt cá chân cô.
Nhiễm Nhiễm muốn nói chuyện lại thành ra nói năng lộn xộn.
Chờ Hạ Sênh lau một bên chân xong, lúc giơ tay cầm nốt bên còn lại, cậu cảm giác được một chút kháng cự nhỏ bé không đáng kể.
Hạ Sênh ngẩng đầu, không kiên nhẫn nhìn cô, “Cậu làm gì vậy?”
“…” Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ hung dữ của cậu, chớp đôi mắt nhỏ giọng nói, “Tớ… tớ đi tạm cũng được mà.”
Hạ Sênh ‘xùy’ một tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm hai phần, cậu ghét bỏ nói: “Cậu tính mang đầy cát lên xe à?”
Nhiễm Nhiễm: “…” Được rồi.
Cô đành phải để cậu lau giúp mình, nhìn Hạ Sênh đứng dậy tùy ý phủi cát.
Cô gái nhỏ hơi cúi đầu không dám nhìn cậu.
“Nhiễm Nhiễm, nghe tớ nói này.”
“Hả?” Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai làm cô hoảng sợ.
Theo bản năng dịch sang nửa bước, cô nghiêng đầu nhìn cậu.
“Cậu đừng nói là cậu đang xấu hổ đấy nhé?” Hạ Sênh cúi người chống đầu gối, cười đểu nhìn gương mặt hơi hồng lên của cô.
“…” Nhiễm Nhiễm cảm thấy hiện tại em trai Sênh Sênh, rất, phiền, phức.
Cô ngẩn người, ngay sau đó lại xấu hổ nói, “Sao, sao lại thế được!”
Cố nén cười, Hạ Sênh đứng dậy vỗ đầu cô, “Ôi dào, hồi nhỏ cả hai đứa còn cùng ngủ trên sopha rồi còn gì, xấu hổ gì không biết.”
Giọng không lớn, lại có vẻ lười biếng.
Nhiễm Nhiễm sắp nghẹn đến nội thương: “…!!” Nói cái gì mà kì cục! Rõ ràng sự thật là nghịch nhiều nên mệt, hai người chỉ ngủ thiếp đi trên sofa mà thôi!
Có điều, có vẻ giống nhau mà… Có gì mà xấu hổ chứ?
Đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, cô gái nhỏ mím môi gãi trán.
Hạ Sênh không dấu vết quan sát cô, cậu quay đầu, tay nắm thành quyền đưa đến bên môi, giả vờ ho nhẹ hai tiếng che dấu nụ cười.
“Trời đ.ụ… Tình yêu đẹp đẽ gì thế này?”
Nhìn cặp đôi giá trị nhan sắc cao kia, thiếu niên thì cao lớn, thiếu nữ thì đáng yêu chậm rãi bước đi trên bờ cát, cô gái trẻ đi dã ngoại với bạn bè vào cuối tuần cảm thấy chai nước mình vừa uống như bị vắt thêm 6 quả chanh vậy.
“Tớ nói này, bao giờ tớ mới có mối tình ngọt ngào như này nhỉ??” Bạn của cô gái trẻ hung tợn gặm kẹo mút.
“Haiz, tuổi trẻ thật tốt…” Bạn thân của cô gái vừa ăn khoai chiên vừa ngậm ngùi.
…
Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, mỗi ngày Hạ Sênh đều sẽ nhìn chằm chằm vào lưu lượng đỉnh kế của cô dù sớm hay muộn.
Ngày và giờ được liệt kê rõ ràng trong ghi chú của điện thoại di động để cô dễ nhớ tỷ lệ phần trăm mỗi lần đo.
Buổi sáng chủ nhật hai người đều dậy khá muộn.
Mới ăn sáng được một nửa, Hạ Sênh thấy di động đặt trên bàn của cô gái nhỏ rung lên.
Có lẽ là thấy tin nhắn, cô đặt sữa bò trong tay xuống, cầm di động trả lời lại.
Gửi tin xong rồi còn cười tủm tỉm.
Hạ Sênh: “…”
Ăn xong bữa sáng, cô gái nhỏ lại vội vội vàng vàng lên lầu.
Cậu đè nén sự bồn chồn trong lòng chờ dưới lầu, Hạ Sênh ngồi trước bàn ăn không động đậy, áp suất quanh cơ thể rất thấp.
Cậu dựa lưng vào ghế, xoay điện thoại di động.
“Cậu chủ nhỏ, hôm nay cậu không đi ra ngoài à?” Dì Trịnh thấy hai người ăn xong thì nhanh chóng đi vào thu dọn.
Thấy Hạ Sênh ngồi bất động, bà thuận miệng hỏi.
“Vâng.” Thu lại vẻ bực bội trên mặt, Hạ Sênh lên tiếng.
Dì Trịnh cũng không hỏi gì nữa.
Ngày thường bà nói chuyện với cậu, cậu cũng không trả lời được mấy chữ nên bà đã sớm quen rồi.
Tuy tính tình cậu hơi xấu một chút nhưng bà vẫn cho rằng bản tính của cậu chủ nhỏ rất tốt.
Hồi trước thì mất hút cả ngày, dạo này sao lại toàn ở nhà vậy ta? Hơi kỳ lạ.
Hạ Sênh đợi ở dưới lầu suốt một tiếng mà không thấy Nhiễm Nhiễm đi xuống.
Trong khi đó đám người Hà Đạo Viễn vẫn đang chat chit trong nhóm tag cậu liên hồi, rủ ra ngoài chơi.
Mấy đứa đó bảo là ánh nắng mặt trời tươi sáng cuối tuần rất tốt, rất thích hợp để đi chơi bida.
Vốn dĩ đã rất bực bội, Hạ Sênh sắp phiền muốn chết rồi.
Cậu đành mở khóa di động nhắn một tin:【Đi cái gì mà đi? Làm xong bài tập về nhà chưa? Học bài chưa? Đm chúng mày cút đi làm bài tập hết cho tao!】
Cả lũ: “…”
Đinh Cừ không nhịn nổi nữa, lén lút tạo riêng một nhóm chat không có Hạ Sênh.
Hà Đạo Viễn:【Mày làm gì vậy Đinh Cừ??? Mày muốn cô lập anh Sênh à???】
Đinh Cừ:【Mày đừng có mà nói linh tinh! Bố ai dám làm thế! Ai kêu dạo này anh Sênh cứ kỳ lạ thế nào ấy nên tao mới muốn hỏi chúng mày xem có đứa nào biết nguyên do không.】
Đàm Diệu:【Me too +1.】
Uông Dương:【Nói nhỏ xíu… Hình như từ lần đánh nhau lúc khai giảng ấy, sau khi tiểu tiên nữ ốm yếu xuất hiện thì anh Sênh thay đổi…】
Hà Chí Cao:【Chẳng lẽ đại ca biết yêu rồi??】
Đinh Cừ:【Hình như không phải đâu… Lúc gặp lại tiểu tiên nữ ở trường học, anh Sênh có phản ứng gì đâu.
Huống hồ chúng mày quên rồi à, Sênh ca còn bắt tao đánh dấu một xấp nội quy trường chúng mình đấy?】
Đàm Diệu:【Không quên… Quá kinh khủng, thiếu chút nữa là tao tưởng anh Sênh bị thầy phụ trách nhập vào rồi ấy.】
Nghĩ đến nỗi