Edit: Mel
Beta: Khang Vy
“Cậu định mặc như thế này ra cửa à?”
Cô gái nhỏ mặc váy xếp ly màu đen, đôi chân thẳng tắp tinh tế, bắp chân trắng nõn cứ vậy bại lộ trong không khí.
Này còn chưa tính, con mẹ nó không biết trường học có tật xấu gì nữa, may váy đồng phục ngắn như vậy, cũng không thể trách cô được.
Ngày hôm nay nhóc con còn đi dép sandal.
Nhìn đi, đây là chuyện con người sẽ làm à?
Dép sandal màu đen, gót có độ cong hình vòng cung nhẹ bao lấy mắt cá chân mảnh khảnh tới mức dường như chỉ cần cậu nắm trong tay siết nhẹ là có thể dễ dàng đứt gãy.
Có lẽ là bị cậu nhìn chằm chằm đến ngượng, ngón chân tinh xảo trắng nõn hơi rụt vào.
Mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, Hạ Sênh nhìn chằm chằm cô, có chút bất đắc dĩ, nhịn không được mềm giọng nói: “Cậu phải tránh bị cảm lạnh đúng không?”
Kể từ khi biết bệnh tình của cô, cậu sẽ cố ý vô tình để tâm tới những vấn đề của bệnh này.
Biết rằng nếu cô không cẩn thận cảm lạnh phát sốt có thể dẫn đến tình trạng trầm trọng hơn, cậu kìm nén bực bội trong lòng, dùng giọng điệu khẳng định hỏi cô.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy giật mình, tiếp đến mỉm cười, đôi mắt cong cong, “Không có việc gì, hiện tại sức khỏe của tớ không khác gì người bình thường đâu, cậu yên tâm đi!”
Trong lòng thầm nghĩ, em trai Sênh Sênh đúng là một thiếu niên ấm áp, vẻ ngoài của cậu ấy không đáng tin chút nào!
Cô cười đến dịu dàng, nhưng Hạ Sênh lại bị câu nói “Không khác gì người bình thường” kia đâm vào lòng.
Những cảm xúc mờ nhạt dâng lên khiến cậu khó chịu.
Cô định ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhưng cậu lại nhanh chóng cúi đầu xuống, cô cũng chưa kịp phát hiện biểu cảm kì lạ trên khuôn mặt cậu.
“Đi nhanh đi! Đừng để bị muộn.” Nhiễm Nhiễm nói xong, túm lấy vạt áo sơ mi của cậu, đi ra ngoài.
Hạ Sênh rũ mắt, nhìn ngón tay trắng nõn của cô đang kéo vạt áo mình thành một khối.
Lông mi khép hờ che đi cảm xúc nơi đáy mắt, ở nơi cô gái nhỏ không nhìn thấy, khóe miệng cậu hơi cong lên.
Xe chạy đến một nơi có thể đỗ trước cổng trường, còn một đoạn ngắn bọn họ phải tự đi vào.
Hai người xuống xe, cô gái nhỏ còn nói lời tạm biệt với tài xế Hạ Gia, khiến cho chú ấy thụ sủng nhược kinh(*), liên tục gật gật đầu đáp lại.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
“Chờ lát nữa đến cổng trường cậu tự đi vào trước đi.” Vừa xuống xe, Hạ Sênh chậm rãi nói.
“?” Nhiễm Nhiễm ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn cậu.
Chớp mắt hai cái, cô lại nhớ tới lúc trước ở trường học, cậu cũng cố tình trốn tránh cô.
Nghĩ tới Thư Nhất hay đi hóng chuyện, cái gì cũng sẽ nói với cô.
Mỗi ngày thông qua bạn cùng bàn biết được tin tức trong trường, đương nhiên Nhiễm Nhiễm cũng biết đến nguyên tắc của cậu: Chớ chọc đến ông đây, không yêu đương.
Có lẽ trước kia cậu sợ quá thân cận với cô sẽ làm cho các bạn học trong trường hiểu lầm.
Cảm thấy bản thân đã thông suốt, Nhiễm Nhiễm hơi mỉm cười, gật đầu với cậu, “Được thôi!”
Cứ như vậy, cô gái nhỏ trả lời rất sảng khoái, nhưng lại khiến trong lòng đại ca cảm thấy hụt hẫng.
Sự chờ mong được gặp lại bạn thân trong học kỳ mới ngay lập tức làm khuôn mặt Nhiễm Nhiễm vô thức mỉm cười.
Cô hơi cúi đầu nhìn bàn chân mình, từng bước từng bước đi về phía trước, thậm chí còn ngâm nga một giai điệu ngắn.
“… Khi tôi bắt đầu học được cách làm bánh trứng, mới phát hiện bạn không ăn bữa sáng.” Cổ họng phát ra tiếng rầm rì, bất giác nhỏ giọng khẽ hát hai câu, “… Nằm trên sân thể dục ngắm sao trời, đèn trong phòng học vẫn sáng… Bạn vẫn chưa đi…”
“…” Hạ Sênh hơi quay đầu, nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Mặc dù trong vài năm gần đây, ký ức thuộc về bọn họ dường như trống không, nhưng cô gái nhỏ vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, ấm áp lại đáng yêu, khiến cậu muốn dỡ bỏ những cái gai trong lòng, chọc cô vui vẻ.
“Cậu đang hát bài gì vậy?”
“Bài ‘Chờ bạn tan học’ đó.” Nhiễm Nhiễm theo bản năng ngửa đầu nhìn cậu, cười nói.
“Được thôi.” Đại ca khựng lại 0.5 giây, như là đang hạ quyết tâm thỏa mãn yêu cầu của cô.
“…?” Nhiễm Nhiễm dừng bước, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cậu.
“Sau giờ học đợi tớ ở chỗ vừa nãy dừng xe, cùng nhau trở về.” Khóe miệng cậu hơi trễ xuống, giống như cảm thấy có chút phiền phức, nhưng cậu vẫn chịu đựng sự bực bội, mở miệng nói.
“…Ừm.” Lại lần nữa cúi đầu, cô nhìn mũi chân của mình, cảm thấy về sau nói chuyện với cậu phải suy nghĩ kỹ một chút, miễn cho đột nhiên tự hoài nghi chỉ số IQ của chính mình.
Hai tay đút trong túi quần, Hạ Sênh hơi ngửa đầu, đầu lưỡi chạm vào răng nanh.
—
Nhiễm Nhiễm bước vào phòng học lớp 11-1, chân trước vừa bước vào đã nghe thấy giọng Thư Nhất ngân dài, “Nhiễm Nhiễm -“
Tiếp đó chủ nhân của giọng nói này đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lao như bay về phía cô.
Bên tai của bạn học Thư Nhất cài một chiếc kep tóc nhỏ, cô ấy nói rằng làm vậy thì mái tóc dài sẽ trông gọn gàng hơn.
Khuôn mặt cô ấy tròn trịa, trắng nõn như bánh bao nhỏ, đôi mắt to đen láy.
Một cô gái có gương mặt đáng yêu như vậy lại cao hơn Nhiễm Nhiễm một chút.
Nhưng cô gái cũng không hành động theo lẽ thường, vội chạy đến chỗ bạn cùng bàn trước mặt, bổ nhào vào cô.
Hai chân tách ra, cô ấy lập tức lùn hơn Nhiễm Nhiễm một cái đầu.
Sau đó chôn trong ngực cô, giọng nói như đang làm nũng: “Tớ rất nhớ cậu đó!”
Nhiễm Nhiễm đã sớm quen với động tác này của cô ấy.
Theo cách nói của Thư Nhất, đây là luyện tập cảm giác đáng yêu về cái ôm chênh lệch chiều cao trước để về sau tìm bạn trai, nhất định phải cao hơn chính mình 30 centimet trở lên, mới có thể chui đầu vào trong lồng ngực cậu ấy.
“Hôm kia đi báo danh chúng ta đã gặp nhau rồi mà.” Nhiễm Nhiễm giơ tay, học theo ‘190 hành động của bạn trai’, cho cô ấy một cái xoa đầu, khiến cô ấy cảm thấy trụy tim.
“Hả?” Thư Nhất ngẩng đầu, “Thật không?”
Nhiễm Nhiễm nhìn cô ấy, mím môi cười.
Thư Nhất chớp đôi mắt tròn xoe, “Cậu không nhớ tớ hả?”
Ngửi mùi thơm ngọt ngào như kẹo trên người cô bạn, Nhiễm Nhiễm híp mắt, “Tớ cũng nhớ cậu mà.”
Hai cô gái vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Trong lớp không có mấy người, chỗ ngồi của các cô là ở giữa lớp.
Vóc dáng hai người đều không cao, vốn dĩ có thể ngồi bàn đầu tiên, chỉ là Nhiễm Nhiễm nên tiếp xúc với bụi phấn một cách ít nhất có thể, vì vậy chủ nhiệm lớp Hạng Tần mới xếp cho cô ngồi chỗ này.
Mới vừa ngồi xuống, Thư Nhất giống như mỗi ngày đều đi du xuân, lấy ra mấy viên kẹo sữa từ trong cặp sách đưa cho cô.
“Cảm ơn cậu nha.” Nhiễm Nhiễm cười híp mắt nhận