Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Quyết chiến


trước sau

2

Đối thủ của mình chắc chắn đang ở trong tòa nhà này.

Vương Tử Chu bắt tay vào công cuộc tìm kiếm.

Giờ phút này cô thoắt biến thành một chú chó nghiệp vụ được đào tạo bài bản, có thể đánh hơi ra dấu vết từ những sự khác biệt nhỏ nhoi trong không khí. Ra khỏi phòng tư liệu, qua hành lang dài thật dài là đến cầu thang, rồi đi từng vòng từng vòng lên trên tầng…

Tại sao lại đi như thế? Vì trực giác, trực giác mách bảo cô như vậy.

Ngoài cửa sổ, ve sầu đang kêu gào trước cơn mưa, hát một bài ca sầu bi thảm thiết: “Đừng mưa, đừng mưa, tôi ướt sũng mất!”. Nhưng gió vẫn lạnh lùng đung đưa cành lá, lùa qua ô cửa sổ nhỏ hẹp của cầu thang.

Trời cũng tối dần.

Vương Tử Chu có thể ngửi thấy cái mùi ngai ngái đặc trưng của đất và cỏ. 

Leo, leo nữa, leo mãi, thở hổn hển vì leo. 

Cầu thang cao thế không biết, mình phải đi đâu đây? Cứ thế cô lết lên đến tầng cao nhất, cả tầng không có ai trừ đối thủ của mình trong góc tường. Cậu ngồi thu lu ở đó, mắt nhắm nghiền, ngả đầu vào bức tường lạnh lẽo, mồ hôi chảy thành từng giọt từ thái dương xuống cổ.

Con người ta buộc phải chịu đựng vô số nỗi đau nhưng chính những nỗi đau ấy lại là thứ đánh thức ý niệm của chúng ta về sự tồn tại.

Khi cơn đau ập đến, sự tồn tại của thân xác mới rõ ràng làm sao, mới bất lực, mong manh, yếu ớt làm sao.

Vương Tử Chu dừng lại, cúi xuống nhìn cậu. Theo những gì cô từng tra cứu về cơn đau này, có người đánh giá nó đau đến tận cấp 12. Lúc ấy cô còn nghĩ, chắc chắn người này là đàn ông, chỉ những người không trải qua cơn đau đẻ mới dám chấm max điểm cho đau đầu. Mốc cao nhất của thang điểm đau VAS cũng chỉ là cấp 10, đau kiểu gì đến cấp 12? 

Khi chỉ tiếp xúc với nó bằng ngôn ngữ thì thấy vô lý thật nhưng vào khoảnh khắc được chứng kiến ​​nó xảy ra, bỗng nhiên cô hiểu những lời mô tả đó:

Như thể có người đang lấy dùi đục vào đầu tôi. 

Khoan khoan đục đục mặc cho tôi hét lên “dừng lại”, nhưng nó đâu chịu ngừng. 

Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, tôi sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. 

Bởi vì nó lặp đi lặp lại, bởi vì sợ hãi và căm ghét, bởi vì nó sẽ giáng xuống gần như mỗi ngày, bào mòn ý chí của tôi, vậy nên tôi sẽ chấm nó đến cấp 12 cho hả giận. 

Nó trừng phạt, tra tấn tôi một cách vô cớ, nó vô tình, táng tận lương tâm.

Cầu xin là vô nghĩa, tôi rất muốn tách rời ý thức khỏi thân xác, hoàn toàn tách biệt, để có thể làm người ngoài cuộc quan sát nỗi đau này. Nhưng tôi không thể, tôi bị giam cầm trong cơ thể này, bây giờ, tôi bị kéo xuống mặt đất.

Tôi chỉ có thể gánh chịu nó cùng thể xác của mình.

Vương Tử Chu như thể đang chứng kiến cảnh chiếc cốc kia bị ấn xuống mặt đất gồ ghề, mặt cốc đầy vết trầy xước ngang dọc. Hóa ra không phải lúc nào cậu cũng lơ lửng trên không, trong giai đoạn phát tác, ngày nào cậu cũng bị tên bạo chúa mang tên Đau Đớn túm xuống.

Vậy thì cần đệm lót làm gì cơ chứ? Cậu đã hằn vết xước, đã nằm dưới mặt đất đó thôi. Nhưng đây không phải mặt đất mà tớ muốn, Đau Đớn chỉ ban cho cậu nỗi đau, trong khi đó, tớ muốn cho cậu cảm nhận một thứ khác, khác hoàn toàn sự tàn nhẫn vô tình kia.

Tự nhiên Vương Tử Chu cảm thấy mình là loại cầm thú, vô cảm, mất hết nhân tính, sao mình có thể nghĩ vẩn nghĩ vơ những chuyện đâu đâu vào lúc này cơ chứ.

Mình như một đức ông chồng đang đứng ngoài phòng sinh.

Vừa xót xa, ôi thương vợ tôi chịu nhiều đau đớn quá; vừa thấy may, may vì mình không phải đẻ, rồi lại bắt đầu nghĩ ngợi lung ta lung tung. 

Lòng người mới bạc bẽo làm sao.

Nhưng tớ vẫn muốn ngồi xuống cạnh cậu, cho cậu mượn một bờ vai – chắc sẽ dễ chịu hơn là dựa vào bức tường lạnh lẽo, cứng rắn kia phải không? Vương Tử Chu không định hỏi ý kiến ​​của cậu, vì cô biết, khi phát bệnh, người ta rất mẫn cảm với ánh sáng và âm thanh, tốt hơn hết là im lặng.

Nên cô ngồi xuống.

Chợt nghĩ đến một câu gọi là thừa nước đục thả câu.

Trong truyện cổ tích, khi nàng tiên hạ phàm tắm rửa, người phàm sẽ lấy trộm quần áo của nàng, đem giấu đi để nàng không bay về trời được. Trước kia cô ghét cay ghét đắng kiểu truyện như vậy nhưng bây giờ cô lại đang làm điều gần như tương tự. Người ta thường hay đánh giá qua cao đạo đức của bản thân, Vương Tử Chu tự hỏi, mình sẽ làm gì nếu bắt gặp nàng tiên này đang tắm trước mặt nhỉ? 

Báo công an đến bắt tớ đi. 

Tớ chỉ là một kẻ đạo chích thừa nước đục thả câu. 

Vòng tay qua đầu cậu, chúng mình rúc vào nhau, thậm chí mình còn nắm lấy tay cậu ấy.

Đầu cậu nặng trĩu, tớ có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của cậu, ngửi thấy mùi dầu gội của cậu, nghe thấy từng nhịp đập của mạch máu và thậm chí là tiếng chiếc dùi kia đang khoan đục.

Cơn đau lan tràn sang tớ, bỗng nhiên, tớ cũng thấy đau. 

Trong từng nhịp đập, từng hơi thở.

Tôi không thể đứng ngoài.

Sấm rền, chớp giật, mây đen vần vũ che kín bầu trời, cầu thang tối tăm mơ hồ. Trong cái góc nho nhỏ này, tớ đã thực hiện được điều mà tớ luôn muốn làm – vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, áp tay lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu.

Thấy chưa, tớ giữ chữ tín lắm. 

Tớ xuống giếng thăm cậu rồi đây. 

Cậu canh gác ở dưới này lâu lắm rồi phải không? 

Tớ mang theo một thế giới khác xuống đây cho cậu xem thử đó. Cũng tàm tạm, phải không? Thế giới khác ấy. Mọi người thích nói về sự cứu rỗi nhưng tớ không thích thế, tớ đến đây không phải để cứu cậu, tớ chỉ đến thăm cậu thôi. 

Cậu phải ghi nhớ cách mà tớ
đến đây đấy nhé, để một ngày nào đó, khi cậu muốn ra ngoài, cậu có thể đi theo con đường của tớ. Đừng quanh quẩn ở dưới này, canh giữ những nỗi đau mà cậu đã phong ấn bấy lâu nay nữa. 

Tớ lỡ nhìn thấy…

Những nỗi đau ấy không bị đóng kín hoàn toàn, giấy niêm phong từng bị mở ra rồi.

Ở gần Đàm Duệ Minh như vậy, chắc những nỗi đau ấy đã lan sang cả cậu rồi phải không. Nếu chưa từng nếm trải, sao Di Võng có thể ra đời cơ chứ. 

Di Võng chính là con yêu quái mà cậu rất muốn phong ấn lại nhưng nó tự vùng ra. 

Thực ra Di Võng chính là cậu.

Lông mi của cậu cộm tay quá. Tay tớ áp lên mắt cậu, cảm giác lạ lắm, ẩm ướt, ấm áp và rung rinh một xíu, rất chi là cộm tay.

Nếu cậu sợ ánh sáng, tớ sẽ cản chúng cho cậu.

Ráng thêm chút nữa thôi, chúng mình cùng chờ tên bạo chúa kia rời đi nhé.

Chừng nào y biến mất thì mình hẵng quyết chiến. 

Bên ngoài mưa rơi như trút, hơi nước bốc lên nhộn nhạo  nhưng Vương Tử Chu lại có hai mươi phút hết sức bình yên trong góc cầu thang này. Trong lúc đó, cô không ngừng tự vấn bản thân: Rốt cuộc mình muốn cậu ấy cảm nhận được điều gì? 

Đó là một thứ ấm áp, tử tế, quý giá được trao gửi từ tận đáy lòng.

Giờ phút này, lần đầu tiên Vương Tử Chu thật sự cảm thấy mình không hề tệ, không cần đống bằng cấp, chứng chỉ hay điểm số, GPA, không quan tâm  đến ánh mắt, đánh giá của người ngoài, mà là nội tâm mình bảo rằng…

Mình cũng được đấy chứ. 

Thứ sâu thẳm trong lòng mình, cũng được đấy chứ. 

Khi niềm tin ấy đạt đến đỉnh điểm, cô cảm nhận được cơn đau vốn chầu chực đâu đây đã rút đi như thủy triều xuống. 

Hình như bạo chúa đi rồi. 

Lẳng lặng ngồi thêm đôi chút.

Thích thật, Vương Tử Chu nghĩ, Lọ Lem cách mình thật gần.

Đến lúc rồi.

Cô bỏ tay ra, cậu mở mắt.

Mình muốn cậu ấy cảm nhận được điều gì?

Mình muốn cậu ấy cảm nhận được mình. 

Quyết chiến, quyết thắng. 

“Cậu…” Giọng cậu khàn khàn.

Vương Tử Chu nghiêng người, ngắt lời cậu: “Đưa tay cậu đây.”

Cậu vươn tay.

Vương Tử Chu nhanh chóng tháo đồng hồ thông minh ra, đeo vào cổ tay cậu, cài dây, mở khóa, bấm vào đo nhịp tim, nói liến thoắng như một dũng sĩ thực thụ: “Từ giờ trở đi, tớ muốn cậu cảm nhận tớ, được không?”

Mắt Trần Ổ còn đang sũng nước, cậu há hốc miệng. 

Không muốn chờ đợi thêm, Vương Tử Chu khóa lấy môi cậu.

Mềm mại hơn tưởng tượng, lạnh hơn tưởng tượng, khiến cô nảy sinh cảm giác không chân thật, như đang ở trong mơ, phải véo cho tỉnh. Và thế là cô véo nhưng véo bằng răng, cắn nhè nhẹ bờ môi dưới của người ấy. 

Mình như một con thú hoang. 

May mà bỏ đồng hồ thông minh ra rồi, chứ để nó ghi lại nhịp tim như nổi trống thế này thì xấu hổ chết mất. Khác nào bị nó chỉ thẳng mặt bảo, thấy chưa, mi điên cuồng rồi.

Cậu cảm nhận thế nào là chuyện của cậu chứ tớ là tớ cảm hơi nhiều rồi đấy. 

Vương Tử Chu vội vàng rút lui khỏi chiến trường.

Kẻo mình lại làm điều gì kỳ lạ hơn nữa mất, mình cần bình tĩnh lại.

Quyết chiến quyết chủng gì không biết

Thở lấy thở để.

Dông bão vang trời, không gian xao động, không biết khi nào tia chớp tiếp theo sẽ rạch ngang trời. Vương Tử Chu định đứng dậy, rời khỏi đấu trường nhưng ngay khi cô toan chống tay đứng dậy, Trần Ổ nắm lấy cổ tay cô.

Vương Tử Chu sững sờ. 

Cậu muốn kéo cô lại gần hơn.

Vương Tử Chu có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt long lanh, sũng nước đối diện.

Dịch xuống dưới một chút là nơi mà răng cô đã “hành quân” qua.

Cổ và tai cô đỏ bừng nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là vành tai Trần Ổ cũng đỏ y như vậy.

Da càng trắng và mỏng thì càng “thật thà” đổi màu khi lượng máu chảy qua nhiều hơn.

Chẳng cần xem đồng hồ thông minh tớ cũng đo được nhịp tim của cậu. 

Cậu cảm nhận được tớ rồi. 

Cậu có muốn cảm nhận tiếp không? Tớ có thể hôn cậu lần nữa.

Tất nhiên, để công bằng, cậu có thể cắn lại môi tớ. 

Cơn mưa xối xả nhấn chìm thành phố nhỏ, trời tối mịt như chiều muộn, các tòa nhà trong trường đều sáng đèn nhưng cầu thang vẫn tối om, ngay cả đèn cảm ứng âm thanh cũng không dám quấy rầy không gian yên ắng của chúng mình.

Chúng mình rút kiếm hòng phân thắng bại trong trận chiến này. 

Nhưng cuối cùng lại chia sẻ hơi thở và nhiệt độ cho nhau.

Dè dặt và vụng về.

Bất kể gió táp mưa sa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện