*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cá nóc là sao?
Vừa nghĩ đến đây, Vương Tử Chu sực nhớ ra Weibo mà mình mò dậy đăng vào cái đêm tức anh ách không ngủ nổi ấy. Chuông báo động lập tức reo vang, cậu ấy follow lại mình ư? Xem Weibo của mình ư? Lúc nào thế?!
Quên chuyện đó đi, nghĩ xem bây giờ nên làm gì cái đã.
Chân trái chống dưới đất, chân phải trên bàn đạp, cả người nghiêng sang một bên, Vương Tử Chu quay đầu lại mà không sao nhìn rõ khuôn mặt tắm trong nắng chiều nhức nhối của cậu. Cô trả lời nhẹ tênh: “Để hôm khác, nay tớ chưa làm việc xong.”
Được đấy, trả lời thông minh đấy, tuyệt đối không quyết định ngay tại chỗ, phải về nhà suy nghĩ kĩ lưỡng chứ.
Cô thậm chí không chờ câu trả lời, nắm tay lái, co chân trái lên bàn đạp, lấy đà bằng chân phải rồi phóng đi như bay.
Đầu giờ chiều vắng lặng.
Phố xá quạnh hiu.
Người Kyoto đâu hết rồi?
Vương Tử Chu ngỡ như rơi vào một thế giới ảo. Để chặt đứt nguồn cơn của sự mơ hồ này, cô dừng ngay lại giữa đường, lấy điện thoại, mở Weibo và nhấp vào danh sách người theo dõi.
Vuốt xuống, gì đây, có follow lại người ta đâu.
Cô tìm vào Weibo của Trần Ổ mới nhận ra rằng số người mà cậu theo dõi là con số không tròn trĩnh.
Nói cách khác, cậu không để tâm đến bất kỳ ai.
Ngạo mạn chưa? Không ai có thể phá vỡ quy tắc không quan tâm của tôi.
Nhưng Vương Tử Chu lại thấy hài lòng hơn hẳn, chỉ hơi thắc mắc một xíu: Cậu nhắc đến cá nóc là vô tình hay cố ý? Trực giác mách bảo cô là vế sau, cậu phát hiện dịch giả follow mình nên tiện tay vào xem trang cá nhân của dịch giả.
Thế mời mình đi ăn cá nóc là sao? Là lời xin lỗi hay khiêu khích, hay đơn thuần là một sự trùng hợp?
Khi vấp phải một câu không biết làm, cô sẽ tạm gác nó sang một bên để làm câu tiếp theo, dù sao thì thời gian làm bài có hạn, không thể kẹt mãi ở một câu được. Từ sáng đến giờ cô đã lãng phí quá nhiều tinh lực cho chuyện này. Sự phung phí thời gian đó khiến cô cảm thấy bất an, vì vậy, vừa về đến nhà, cô đã tranh thủ những phút cuối cùng của buổi chiều, tập trung làm bản thảo phỏng vấn mà PM gửi để xong kịp trước khi trời sáng.
Trước giờ ngủ, Vương Tử Chu mở tài liệu chia sẻ online đã bị bỏ bẵng sang một bên.
Như thể mở khoá một căn phòng bí ẩn.
Cô đi vắng mấy hôm, phòng không những không bụi bặm mà còn xuất hiện thêm vài thứ.
Dưới đoạn giải thích mà cô để lại trong cơn thịnh nộ lúc nửa đêm, có một dòng chữ nhỏ:
“Xin lỗi, cứ làm những gì cậu muốn.”
Vương Tử Chu di chuột lên xem thời gian chỉnh sửa, từ ba ngày trước, nửa đêm. Hẳn cậu phải cảm nhận rõ sự tức giận trong đoạn văn nên mới trả lời như thế. Nhưng bây giờ đọc lại mới thấy, thật ra lời nhắn của cô không dùng từ ngữ quá gay gắt, nếu người đọc không đủ nhạy cảm thì có lẽ đã không nhận ra được tiếng nghiến răng nghiến lợi ẩn sau đó.
Cậu là một người nhạy cảm ư?
Có gì lạ? Đâu phải bây giờ mình mới biết.
Ngay từ đầu Vương Tử Chu đã có thể cảm thụ được thế giới nội tâm xa lạ nương náu dưới ID kia, cô cũng biết rất rõ loại nhận thức này chỉ là một bức tranh cô tưởng tượng ra dựa trên suy đoán trực giác và kinh nghiệm võ đoán của mình. Thực tế thế nào thì khó nói lắm. Nhưng trong mớ ý niệm bất định và hỗn loạn ấy, cô có thể lượm lặt được một điều chắc chắn rằng:
Cậu là một người nhạy cảm.
Đây có lẽ là hơi thở của đồng loại nhỉ.
Vì vậy, lời hẹn ăn cá nóc không thể là một sự khiêu khích hoặc châm chọc hành vi của cô.
Vương Tử Chu quyết định đóng tài liệu chia sẻ này.
Bỗng con trỏ trên giao diện nhấp nháy…
Cô sửng sốt.
Một người khác đang soạn văn bản.
“Chiều”, tạm dừng, “mai”, lại tạm dừng, xoá hết, gõ lại “tối mai”, tạm dừng “7 giờ”, xoá, sửa thành “bảy giờ”…
Vương Tử Chu nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình, mong đợi sự xuất hiện của danh từ chỉ địa điểm thì tự nhiên toàn bộ tin nhắn bị xóa.
Sạch sẽ, không để lại gì.
Con trỏ nhấp nháy cũng biến mất.
Lẽ ra mình không nên vào đây!
Tuy nghĩ vậy nhưng trên tinh thần nói một đằng làm một nẻo, Vương Tử Chu ngồi nhìn chằm chằm tài liệu trên màn hình ròng rã mười phút.
Đến tận khi cô rửa mặt xong, bò lên giường ngủ thì điện thoại đang sạc trên bàn tự nhiên rung lên khe khẽ.
Vương Tử Chu nằm trong bóng tối, do dự mất ba mươi giây.
Muộn thế này chắc không phải chuyện công việc.
Bình thường thì cô đã mặc kệ nó, nhắm mắt ngủ tiếp rồi.
Không hiểu sao hôm nay cô lại muốn kiểm tra xem tin nhắn của ai.
Cô bật tôm* vùng dậy, hất chăn điều hoà, xuống giường lấy điện thoại.
*Bật tôm hay kipup là bật người đứng dậy từ tư thế nằm – kỹ thuật thường thấy trong võ thuật, parkour, nhào lộn, v.v.Màn hình sáng lên, hiển thị có một email mới.
“Tối mai bảy giờ gặp nhau ở bến xe buýt Shijo-Takakura được không?”
Bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Thậm chí Vương Tử Chu có thể chỉ ra liên kết logic phía sau hành vi này: Gửi email mời thì có nghiêm túc quá không? Thế viết vào tài liệu chung đi; nhưng giờ viết vào tài liệu chung thì người ta có nhìn thấy không? Thôi, gửi email đi.
Và thế là email này xuất hiện.
Suy đoán rất hợp lý nhưng vẫn tồn tại khả năng là mình nghĩ quá nhiều.
Kể cả khi một niềm vui khó tả khấp khởi trào dâng trong lòng, cô vẫn không quên buộc tội chính mình.
Thế nên nụ cười trong bóng đêm cũng tắt lịm.
“Vâng.”
Cô trả lời email hết sức tiết chế, sau đó đặt điện thoại
xuống, ngồi trong bóng tối một lúc.
Tại sao niềm vui luôn đi kèm với hụt hẫng? Mình là một người thất thường, khó đoán đến vậy sao? Cô nghiêng đầu nhìn cửa sổ tối đen bên cạnh, lại trở về giường nằm.
Cả ngày hôm sau có vẻ hơi dài, mới năm giờ hơn, Vương Tử Chu đã hoàn thành mọi công việc theo kế hoạch.
Còn chưa đầy hai tiếng nữa là bảy giờ, cô ngồi trước máy tính, đăm chiêu gõ mặt bàn.
Từ nhỏ Vương Tử Chu đã hiểu một điều rằng, vị tướng bất bại không đánh trận khi chưa chuẩn bị kĩ càng.
Cô tiếp xúc với khái niệm này vì hồi tiểu học cô từng có một người bạn qua thư hơn tuổi. Trong một bức thư, bạn ấy từng nói rằng: “Sắp thi cuối kỳ rồi nhưng không sao, tướng lĩnh bất bại ta đây đã mài kiếm lau thương, sẵn sàng lên chiến trường rồi.”
Đó là lần đầu tiên Vương Tử Chu biết có thể so sánh thi cử với chuyện hiểm nguy, cấp bách như đánh giặc. Nếu không chuẩn bị kĩ càng, chưa nói đến chiến thắng, có khi còn mất mạng cũng nên. Khái niệm này đeo bám, rình rập cô bắt đầu từ thi cử rồi dần lan rộng ra mọi lĩnh vực trong cuộc sống.
Với những vấn đề quan trọng, cô thường không vội ra trận.
Bởi một thi thua trận vì chưa chuẩn bị chu đáo, cô – tướng lĩnh bất bại, may lắm thì bị cách chức lưu đày, xui xẻo hơn thì phơi thây trên chiến trường.
Là bậc thầy trong việc tự đe doạ bản thân, Vương Tử Chu rút một tờ giấy A4 ra, bắt đầu viết đề cương trò chuyện cho buổi hẹn tối nay.
Những chủ đề nào được coi là an toàn?
Trường lớp? Quê hương? Sở thích?
Vương Tử Chu không biết gì cả, đành mở công cụ tìm kiếm và gõ từ khóa “chủ đề an toàn cho buổi hẹn đầu tiên”. Câu trả lời hiện ra là “thời tiết, giao thông, tin tức, thể thao”, còn có gợi ý rất vô trách nhiệm “xã giao ấy mà, cứ tâng bốc người ta là được.”
Xun xoe quá vậy.
Thủ tướng được bầu cử đàng hoàng sao phải nịnh nọt hoàng gia không có thực quyền?
Vương Tử Chu ngó quanh ngó quất, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới viết được một mớ bòng bong.
Cô tìm một góc trống, vẽ bản đồ tư duy.
Chủ đề chia làm ba dạng chính, cụ thể là: linh tinh – để điều chỉnh bầu không khí, đề cập đến thông tin cá nhân và công việc. Mỗi chủ đề chính lại chia thành một số ý nhỏ. Tính ra chủ đề đầu tiên và cuối cùng chẳng có nội dung gì, chủ đề thứ hai thì hằng sa số. Như thể cô chỉ quan tâm đến phần thông tin cá nhân ở giữa, hai phần còn lại chỉ là vỏ bọc để cô tìm hiểu mà thôi.
Hợp lý mà, dù đánh giặc thì cũng phải phân cái chính cái phụ chứ.
Cô cẩn thận cắt phần sơ đồ tư duy ra khỏi tờ giấy. Nó nhỏ chỉ cỡ lòng bàn tay, như phao thi vậy.
Vương Tử Chu mang theo chiến lược quân sự của mình lên đường.
Từ nhà cô đến ga Shijo Takakura rất gần, chỉ hơn một cây số nên cô quyết định đi bộ.
Dự báo thời tiết nói nửa đêm sẽ có mưa rào và dông, mới sẩm tối mà trong không khí đã nổi lên một luồng hơi xao động và bất ổn. Bình thường Vương Tử Chu vẫn đi đường này, không biết có phải do không đeo tai nghe chống ồn không mà hôm nay nó ồn ào đến lạ.
Mười phút nữa mới đến bảy giờ nên cô đi chậm thật chậm.
Mình phải chờ thì bực bội nhưng để họ đợi thì vô duyên.
Đến sớm thì quá nhiệt tình nhưng đến muộn thì vô ý thức.
Tốt nhất nên đến đúng giờ.
Nhờ canh thời gian, bảy giờ đúng cô có mặt trước bến xe buýt ngoài cửa hàng bách hóa Daimaru.
Trần Ổ bước qua từ bên kia đường.
Không ai đến sớm, không ai đến muộn.
Cậu vẫn ăn vận nhẹ nhàng, thư thả như hôm qua. Vương Tử Chu không phải đeo một “bao thuốc nổ” cồng kềnh nữa, cuối cùng cô cũng có thể thẳng lưng, thoải mái chào hỏi cậu: “Hi.”
Cậu cũng chào lại: “Hi.”
Các tuyển thủ gặp nhau ngoài sàn đấu quyền anh, đúng là gió bên ngoài vẫn mát mẻ, dễ chịu hơn hẳn.
Sóng vai đi trên lối đi bộ.
Cứ thế đi được vài chục bước.
Với tính cảnh giác bẩm sịm Vương Tử Chu đã kịp tỉnh táo lại, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây? Có đúng đường không?”
Đoạn, lấy điện thoại di động ra, định mở Google Maps thì…
Một tờ giấy rơi ra, chơi vơi trong không trung rồi tiếp đất.
Trần Ổ cúi xuống nhặt nó lên cho cô.
Thưa bệ hạ, phải chém đầu thôi.
Người này phải chết, Vương tướng quân nghĩ mà lòng như tro nguội.