Sáng ngày hôm sau, Nhan Tô Tô tỉnh lại thì vội vàng nhìn chung quanh, là giường ở trong nhà, áo khoác vẫn giống như bình thường được treo gọn gàng ở một bên, Nhan Tô Tô không khỏi thất thần, pháo hoa đêm hôm qua cùng với ông chủ dịu dàng thật giống như một giấc mơ hoang đường vậy. Trong lòng Nhan Tô Tô xuất hiện một gợn sóng nhỏ, lại phảng phất cảm thấy có một chút ngọt ngào mà trước nay chưa từng có.
Nhưng mà cô bỗng nhiên có phản ứng, trên người vẫn mặc áo lông cùng quần bò, Nhan Tô Tô vội vàng tìm di động ở xung quanh, cô nhanh chóng mở album ra xem, mở từng tấm từng tấm chụp bên trong phòng thí nghiệm ra xem, có một bức cô ngẫu nhiên chụp căn phòng thì không cẩn thận chụp được dáng người cao lớn đó, mắt Nhan Tô Tô hơi cong lên.
Lúc này cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên: "Tô Tô, dậy rồi sao?"
Một giọng nói khác cũng vang lên: "Dậy rồi thì mau ra ăn sáng đi..."
Đây là do lúc Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết giao ban thì thuận tiện đến căn tin mang bữa sáng về. Nhan Tô Tô trả lời một tiếng rồi rời giường, ra khỏi phòng ôm lấy Tô Ánh Tuyết đầy vui vẻ, nói với Nhan Chính Bân: "Ba mẹ năm mới vui vẻ, bình an, luôn luôn khỏe mạnh!"
Đây là câu chúc hàng năm cô đều nói với ba mẹ, dù tuổi họ có lớn thế nào, chức vụ của họ có cao đến đâu, có trình độ chữa bệnh cải tử hồi sinh như thế nào thì Nhan Tô Tô cũng chỉ hi vọng họ có thể bình an và khỏe mạnh. Ở trong khu nhà nhân viên của bệnh viện quá lâu rồi, hàng năm đều nhìn quen quá nhiều sinh ly tử biệt trong cuộc sống này nên nhìn nguyện vọng bình dị mộc mạc như vậy nhưng nó lại rất chân thành tha thiết
Tô Ánh Tuyết nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhan Tô Tô đàn cười tít mắt thì cảm thấy những mệt mỏi cũng giảm bớt dần, sờ sờ gương mặt của cô sẵng giọng nói: "Nhanh đi rửa mặt đi? Có phải ngày hôm qua đi ra ngoài nhưng quên thay giày rồi hay không? Có đôi khi cảm thấy con là một người trưởng thành nhưng có lúc lại vẫn như là một đứa trẻ vậy..."
Nhan Tô Tô làm mặt quỷ rồi nhảy nhót đi rửa mặt, cô thu thập xong, ngồi bên cạnh ba mẹ buổi sáng mùng một đầu năm, Nhan Tô Tô ngâm nga một bài hát rồi dọn bát đũa lên, Nhan Chính Bân thay quần áo xong rồi ngồi xuống: "Tâm tình của Tô Tô nhà chúng ta hôm nay thật tốt đó."
Nhan Tô Tô cười đến mức mắt cong tít: "Vâng."
Tô Ánh Tuyết đầy thân thiết hỏi: "Tô Tô sao vậy?"
Nhan Tô Tô vui vẻ nói: "Con đi xem phòng thí nghiệm mới!"
Nhan Chính Bân cũng biết phí tổn của một phòng thí nghiệm, không khỏi bất ngờ: "Tô Tô, dựa vào thù lao đóng phim của con mà lại kiếm được nhanh như vậy sao!"
Nhan Tô Tô vội vàng lắc đầu: "Không có không có, còn thiếu một chút... Ông, à, là một người bạn cho mượn nhưng con nhất định sẽ quay phim thật tốt để trả tiền cho anh ấy!"
Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không khỏi phải cau mày.
Nhan Tô Tô nhìn vẻ mặt của họ thì giải thích nói: "Chỉ là thuê sân bãi và sửa chữa lại để đạt tiêu chuẩn của sinh vật học mà thôi, vẫn còn chưa đủ tiền để mua dụng cụ cùng thiết bị."
Lúc này Nhan Chính Bân mới hơi yên tâm một chút: "Thù lao đóng phim của con vẫn còn chưa có đủ hay sao?"
Tô Ánh Tuyết đã có ý muốn chuyển một số tiền cho Nhan Tô Tô rồi.
Nhan Tô Tô vừa trả lời vấn đề của ba mẹ vừa cười tít mắt ăn xong mì, nhìn thời gian: "A, ba, con không nói chuyện với ba được nữa rồi, còn phải đi thay quần áo để tham gia tiết mục!"
Chương trình mà cô tham gia là một chương trình trò chuyện bình thường trong suốt kỳ nghỉ Tết âm lịch và hôm nay có một buổi ghi hình cuối cùng.
Tô Ánh Tuyết không khỏi thở dài: "Cái này nhìn thì kiếm tiền rất nhanh nhưng vẫn không dễ kiếm chút nào." Mùng một đầu năm mà vẫn phải rời nhà để tham gia tiết mục.
Nhan Chính Bân nhận lấy trái cây: "Cũng tốt mà, anh thấy Tô Tô rất vui vẻ."
Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn ông một cái, Tô Tô vui vẻ đâu phải là do quay phim, thậm chí cũng không phải chuyện có được một phòng thí nghiệm vẫn chưa đầy đủ, hiểu con gái không ai bằng mẹ, bà cảm thấy tâm trạng của Tô Tô tốt còn do một nguyên nhân khác, đặc biệt là "Người bạn" cho vay tiền kia đánh khuấy động trực rất nhạy cảm của người làm mẹ bên trong Tô Ánh Tuyết.
Nhan Tô Tô dựa theo thời gian đã hẹn trước xuống lầu, nhìn thấy không phải là chiếc Passat quen thuộc nữa mà là một chiếc xe thương vụ quen thuộc, Trương Quý Vũ đưa đầu ra ngoài từ cửa sổ xe vẫy vẫy tay với cô: "Tô Tô, năm mới vui vẻ!"
Nhan Tô Tô điều chỉnh tâm trạng không biết vì sao lại có chút giảm sút, đầy lễ phép ân cần hỏi thăm Trương Quý Vũ: "Năm mới vui vẻ nha ~ "
Trương Quý Vũ nói: "Hôm nay tổng giám đốc Hoắc nhất thời có việc bận nên bảo tôi đưa cô đến chỗ ghi hình."
Nhan Tô Tô gật đầu nói cảm ơn, dù sao hôm nay cũng là mùng một mà Trương Quý Vũ vẫn bận rộn đi theo thì thật sự cũng có chút băn khoăn. Sau đó Nhan Tô Tô mới cảm thấy giật mình phát hiện... Trước kia mặc kệ là hoạt động lớn nhỏ nào thì ông chủ cũng đều tự thân vận động lái xe đưa bản thân mình đi, xem ra hiện tại những chuyện kia cũng không phải là đương nhiên. Bản thân ông chủ cũng có sinh hoạt của mình, cũng có chuyện bận rộn của bản thân mình huống chi bên A grain of dust cũng có rất nhiều chuyện cần anh để xử lý… Nhưng nghĩ đến tối qua nên khó tránh khỏi làm cho Nhan Tô Tô phải ngẩn ngơ, trong lúc mơ hồ cô ý thức được hình như cô bị ông chủ ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên, giọng nói trầm thấp của Hoắc Lãng truyền từ đầu bên kia tới: "Trương Quý Vũ đến đón em chưa?"
Không biết vì sao tâm trạng của Nhan Tô Tô vui vẻ hẳn lên: "Đón rồi ~ "
Đầu bên kia của Hoắc Lãng rất ồn ào, giống như có người gọi anh nên anh vội vàng nói: "Hôm nay bên chỗ anh có chút việc bận, chỉ cần quay thật tốt, không cần lo lắng gì cả."
Tô Tô gật đầu liên tục, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Ông chủ..."
Hoắc Lãng cho rằng cô có chuyện gì: "Làm sao vậy?"
Thì lại nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô gái nhỏ vang lên: "Ông chủ, năm mới vui vẻ, bình an và luôn luôn khỏe mạnh nha!"
Hoắc Lãng ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười
Cúp điện thoại xong, dường như sự mệt mỏi ở giữa trán của Hoắc Lãng thoải mái không ít.
Từ hôm qua sau khi đưa Nhan Tô Tô về nhà xong thì anh vẫn luôn bận rộn đến bây giờ, lấy tinh lực của anh thì thật sự không mệt mỏi đến mức không thể lái xe được... Chỉ là đêm qua đã xảy ra chuyện làm cho anh khó có khi ngừng lại để xem xét thật kỹ mọi việc và tâm tình của bản thân mình trong thời gian này, vậy nên ít khi anh lại do dự như thế này.
Dù Tô Tô thông minh nhưng tính cách bây giờ của cô rất đơn thuần;
Tô Tô cũng không biết đoạn chuyện cũ kia, nhưng trong cảm nhận của anh thì lại rất khó để tách ra, nếu thật sự phát triển thành một đoạn quan hệ... Vậy thì đối với Tô Tô có công bằng hay không?"
Huống chi anh đã tìm kiếm cả đêm nhưng mà vẫn không tìm ra được người phóng viên giải trí kia, thậm chí cũng không có người liên hệ với anh để bàn giá cả, chỗ nào cũng lộ ra một loại cảm xúc không rõ ràng.
Trong vòng giải trí này nếu chụp được một bức ảnh có giá trị mà trực tiếp để lộ ra ngoài ánh sáng cũng không phải là lựa chọn tốt. Dù sao để lộ ra ngoài ánh sáng cũng chỉ là muốn có lưu lượng, xét cho cùng cũng chỉ là cầu tài mà thôi. Nhưng nếu tìm đến đương sự uy hiếp bàn giá cả thì đôi khi còn thu lại được nhiều hơn nữa. Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay mà đối phương vẫn không có liên hệ tới thì có thể thấy được đây không phải là vì tiền tài;
Mà lấy quan hệ của Hoắc Lãng mà cũng không điều tra được một phóng viên giải trí thì đủ để chứng minh lai lịch của đối phương không hề đơn giản;
Có thể vào đêm ba mươi mà theo dõi được hành trình của anh và Nhan Tô Tô, lấy sự cẩn thận khi lái xe của anh mà đối phương có thể một đường theo đến tận phòng thí nghiệm, nghĩ lại đoạn đường xa xôi kia... Hoắc Lãng tin tưởng đối phương theo dõi bọn anh cũng không phải ngày một ngày hai, thậm chí Hoắc Lãng còn nghi ngờ có khả năng đối phương sớm đã nằm vùng chung quanh phòng thí nghiệm rồi.
Thủ đoạn như vậy sớm đã vượt qua năng lực cùng động cơ phạm vi hoạt động của phóng viên giải trí rồi.
Vào thời điểm này, làm một người đại diện thì càng phải lý trí giữ vững một khoảng cách.
Cho Nên Hoắc Lãng đã dứt khoát để cho Trương Quý Vũ đưa Tô Tô đến nơi ghi hình.
Nhưng nếu thật sự phải lý trí giữ vững một khoảng cách nhất định thì anh càng không nên chủ động gọi cuộc điện thoại kia, càng không nên khi nghe thấy giọng nói của Tô Tô khi đó mà kìm lòng không được nói lời động viên.
Hoắc Lãng âm thầm thở dài một tiếng, có chút không tập trung, ngay lập tức anh tự bật cười, có khi anh quyết định về nước có ý muốn thuận tiện báo ơn thì nhất định không thể có cách nào đè nén được tâm tình cùng vận mệnh hiện tại.
Lần thứ hai ở dưới lầu lên tiếng gọi anh, Hoắc Lãng chỉnh đốn lại tâm tình của mình, đẩy cửa ra trên mặt mang theo một nụ cười trước sau như một luôn ung dung một cách rất tự nhiên.
Trong phòng khách ngồi đầy những lão đại ở trong giới, tốp năm