Lâu Vũ nhìn Hoắc Lãng: "Dựa theo chi phí hiện tại đừng nói là trung tâm thương mại mà những hiện trường gây án, như nhà hàng, tòa nhà văn phòng, những nơi này đều rất cần thiết."
Dù sao những nơi như nhà hàng, tòa nhà văn phòng khi thuê đều phải tốn không ít tiền bạc, đã quay thì phải mất mấy ngày.
Cái này không thể viết cái kia cũng không thể viết, Tôn Hiểu Bác càng nghe càng cảm thấy có một ngụm máu bị kìm nén ở trong ngực: "Lão Hoắc cậu lái máy bay kiểu gì vậy?! Vậy mà lại bỏ ra hai trăm vạn? Hai trăm vạn của cậu rất nhiều sao vậy mà lại không biết xấu hổ bảo tôi tới! Cậu muốn chơi trong thị trường tư bản sao, hai trăm vạn thì có thể làm gì chứ, cậu a a a a a. . . Tức chết tôi rồi!!!"
Không thể trách Tôn Hiểu Bác được, dù sao thì người nào đã thay đổi mà phát hiện vậy mà bản thân mình bỏ một dự án hai trăm triệu để tham gia một dự án hai trăm vạn thì đều cảm thấy quá kích thích.
Hoắc Lãng rất bình tĩnh liếc nhìn Tôn Hiểu Bác một cái: "Chẳng thế thì cậu cho rằng tổ kịch này có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền? Tên của ai để ra ngoài có thể hấp dẫn được vốn đầu tư trên hai trăm vạn chứ?"
Lâu Vũ nghe hiểu được, cách nhìn của Hoắc Lãng rất rõ ràng, những người như bọn họ tạo thành đoàn làm phim này, nếu như thật sự đi tìm nhà đầu tư thì có thể còn chưa kéo được hai trăm vạn nữa. Lâu Vũ đã mười năm chưa quay phim, không có lực kêu gọi; Nhan Tô Tô vẫn là một người mới, bản thân lại là nhân vật chính, người xem có mua vé vào xem hay không còn là vấn đề khó nói được; ngay cả Tôn Hiểu Bác, hắn đã tham gia không ít dự án tốt nhưng người xem biết đạo diễn nổi tiếng, biết minh tinh, làm gì có người nào biết biên kịch chứ?
Đây là cái nhìn đầy khách quan của Hoắc Lãng với thị trường tư bản, sống bằng lí trí không chút sơ hở, trái lại làm cho Lâu Vũ có chút kinh ngạc, hắn có cái nhìn mới đối với người có tiền.
Tôn Hiểu Bác oán giận: "Cậu bỏ tiền ra mua một công ty như là chơi vậy mà không chịu bỏ tiền ra đầu tư quay phim!"
Hoắc Lãng nhìn Tôn Hiểu Bác một cái: "Sao rồi? Không có tiền thì cậu không thể viết kịch bản được nữa sao? Vậy thì cùng những người khác có gì khác nhau đâu?"
Ngụ ý: Cậu muốn làm thế nào?
Không ngờ vậy mà lúc Hoắc Lãng nhận cuộc điện thoại kia gọi hắn từ Tinh Hoàn tới là để lấp hố cho đoàn làm phim tội nghiệp này sao?!
Tôn Hiểu Bác bị tức đến ngã ngửa.
Lâu Vũ vỗ vỗ vai của hắn: "Tốt, không có tiền thì quay theo cách không có tiền."
Tôn Hiểu Bác hầm hừ nhìn hắn một cái nhưng Lâu Vũ lại rất ôn hòa nhã nhặn: "Cậu đi theo tôi đến một nơi, xem địa điểm quay chụp cùng đoàn đội xong thì chúng ta lại quay lại hoàn thành kịch bản. Dù sao thì điều kiện bây giờ như vậy nhưng chất lượng kịch bản không thể hạ thấp, chuyện này cần phải nhờ vào cậu rồi."
Tôn Hiểu Bác nghe thấy thì ngẩn người ra, hắn tham gia nhiều đoàn làm phim như vậy, tuy cũng được coi trọng nhưng có rất ít đạo diễn nói với hắn "Lần này phải nhờ vào cậu rồi." Nói như vậy thì cho tới bây giờ những người muốn đổi này đổi kia, hắn sửa lại muốn trọc đầu luôn nhưng cũng có rất ít người chân chính quan tâm đến việc hắn vừa muốn sửa chữa, vừa muốn giữ vững chất lượng kịch bản thì phải trả giá ít nhiều.
Lâu Vũ cười cười: "Dù sao thì chỉ có vậy mới thể hiện được năng lực của biên kịch, đi thôi."
Tôn Hiểu Bác đứng dậy, nhíu mày cười nói: "Tất nhiên là tôi phải thể hiện năng lực của mình rồi!" Sau đó quay đầu đưa tay chỉ Hoắc Lãng: "Lão Hoắc chờ đó tôi cho cậu xem, tôi sẽ viết một kịch bản trâu bò để cho cậu phải sáng mắt!"
Bùi Phương nhịn không được mà phải bật cười: "Hoắc thiếu, cậu tìm được hai người hợp tác thật là tốt."
Hoắc Lãng cũng cười, chỉ dựa vào lời nói này thì anh cảm nhận được mong muốn của Lâu Vũ cách đó không còn xa rồi, anh lên tiếng nói: "Đạo diễn Lâu, Hiểu Bác, hai người từ từ đã."
Sau đó Hoắc Lãng gọi điện kêu Trương Quý Võ chuyển tất cả dụng cụ sau bức tường thủy tinh ở trong phòng luyện tập lên xe, Trương Quý Vũ có chút do dự: "Mấy thứ như đèn ở bên trong. . . Cũng cần phải chuyển đi sao?"
Hoắc Lãng không chút do dự: "Đều phải mang theo."
Lâu Vũ vừa thấy điệu bộ này thì đưa cho Hoắc Lãng một ngón cái: "Xem ra tổng giám đốc Hoắc đều đã đoán được."
Hoắc Lãng cười đứng dậy, cùng Lâu Vũ không nói mà đều có chung một suy nghĩ.
Trái lại Tôn Hiểu Bác có chút mơ hồ, chết tiệt, lại đoán được cái gì rồi chứ? Bọn họ phải đi xem sân bãi cùng đoàn đội, vì sao lại muốn chuyển cả thiết bị theo???
Mấy người cùng nhau chuyển những thiết bị lộn xộn xếp chật kín vào chiếc xe thương vụ, trong đó có mấy cái camera cùng máy giám sát, Lâu Vũ yêu thích đến không thể buông tay nhưng phải trả lại cho công ty bảo quản chỉ sợ nó bị đụng hỏng.
Điều này làm cho Tôn Hiểu Bác càng mơ hồ thêm, mang theo một xe lộn xộn này nhưng lại không mang theo máy giám sát thì làm sao mà quay được?
Cảnh này nhìn rất vui, có cảnh lớn nào mà Bùi Phương chưa từng xem qua nhưng làm như Hoắc Lãng giống như đang chơi đùa thì thực sự không nhiều lắm, cô ấy quyết tâm muốn đi theo để xem náo nhiệt.
Hoắc Lãng không sao cả, anh mang theo Lâu Vũ, Tôn Hiểu Bác, Nhan Tô Tô, cùng Bùi Phương lên một chiếc Passat vừa mới ngồi xuống thì Trương Quý Võ đã ở phía sau.
Tôn Hiểu Bác nhìn chiếc xe Passat này của anh nhưng cũng không nói gì, xem ra người này không chỉ keo kiệt với đoàn làm phim mà đến bản thân mình cũng keo kiệt.
Khi đến khu công nghệ cao ở phía tây nam thành phố, có một con đường rộng tám làn xe, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc phóng nhanh, không giống như xe của họ, rất đều đặn và vững vàng, Lâu Vũ ngồi phía trước chỉ đường, tuy nhiên, trên đường đi vẫn có thể nhìn thấy máy xúc đang thi công, đóng cọc ầm ầm, bê tông cốt thép sửa chữa dở dang, lại đi xe về phía trước, thậm chí không thể nhìn thấy công trường, một mảnh ruộng nhỏ, cây cà tím, có cà chua đỏ, ớt xanh, đậu bò treo thành chùm, ở cánh đồng ngoại ô này không có nhiều lúa và lúa mì trồng ở nông thôn, chỉ có nhiều rau.
Nhìn một khung cảnh tràn đầy sức sống này làm cho Tôn Hiểu Bác một biên kịch trong mắt chỉ viết những thể loại phá án cũng không khỏi xuất hiện rất nhiều linh cảm. . . Nơi này mà chôn thi thể thì thật tốt a. . .
Chiếc xe Passat đi vào một con đường nhỏ mang cấu trúc của những ngôi nhà hai tầng, bên ngoài là tấm bảng quảng cáo điện tử rất lớn, sau khi đi vào thì mặt đường hơi nhỏ không được sạch sẽ lắm nhưng vẫn rất náo nhiệt, cách đó không xa, người đến người đi khá nhiều nên Hoắc Lãng cùng đi càng chậm.
Tôn Hiểu Bác nhìn thật kỹ thì thấy được hai bên đường có những quán nhỏ rất náo nhiệt, trên bức tường thấp có rất nhiều đường dây điện được kéo ngang qua, trên đỉnh đầu chỗ nào cũng có, trong những cửa hàng đó thì có đến bốn năm cái siêu thị nhỏ, và vị trí dễ nhìn thấy nhất là những cây kẹo cao su đủ màu sắc cùng với những món đồ chơi máy bay xe hơi mà những đứa trẻ rất thích;
Cửa hàng xổ số Phúc Lợi gần đó vẫn treo tấm bảng ghi những con số trúng thưởng kỳ trước, thoạt nhìn còn nghĩ rằng đó là một bảng thống kê công việc bảng biểu phân tích gì đó nữa, nhưng sự khó hiểu đó cũng không thể ngăn trở được việc người dân vây quanh thảo luận, vẻ mặt đầy nghiêm túc có thể so sánh với những chuyên gia đang thảo luận số liệu gì đó, bên cạnh là một quán KTV vắng vẻ, đoán chừng là ban ngày nên không có hoạt động;
Cửa hiệu cắt tóc kế bên cửa tiệm uốn tóc, chỉ là bảng hiệu của tiệm cắt tóc rất đơn giản gọi là "Cửa hiệu cắt tóc", còn tiệm uốn tóc thì có cái tên rất xinh đẹp "Mộng hoa hồng", một bên là những người đàn ông khoác cái áo trắng cắt tóc cạo đầu, một bên là những người phụ nữ trên đầu có vô số những cái lô cuốn bằng nhựa chỉ vào những áp-phích mà thảo luận những kiểu tóc mốt, tuyệt đối không cảm thấy không khỏe;
Những quán nhỏ bản thịt đồ ăn hoa quả gì đó, rau củ vẫn còn dính bùn đất cùng với những loại rau củ tươi non mơn mởn như chợ trong thành phố thì lá nào cũng khẳng khiu nhưng rất mạnh mẽ;
Phía sau của sắt có viết "Trường tiểu học thôn XX", lờ mờ có thể thấy được một tòa nhà dạy học cùng với cái sân thể dục nhỏ rất trống trải, bây giờ đang nghỉ hè, đoán chừng bọn trẻ đều đã chơi đùa ở trên đường phố chứ không có đi học.
Cách trường tiểu học không xa thì chiếc xe Passat dừng lại, phía trước có một đám người, Tôn Hiểu Bác duỗi đầu ra ngoài nhìn thì thấy phía trước có một chiếc xe đậu ở đó, một chị gái môi đỏ tóc xoăn đang chỉ tay vào một thanh niên tóc vàng nói: "Xe tôi vừa mới mua! Cậu chơi với món đồ hư hỏng của mình mà không nhìn đường à! Thật là không có đạo đức mà!"
Cánh tay Hoàng Mao có cầm một cái ván trượt, ăn kẹo cao su rất không kiên nhẫn nói: "Được được, bao nhiêu tiền tôi đền cho cô là được chứ, ông đây cũng không phải là không có tiền."
"Được, vậy cậu đền cho tôi một cái xe mới." Chị gái môi đỏ cười lạnh một tiếng.
Người ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà cười rộ lên,