Đề nghị của Hướng Minh làm cho Nghiêm Tranh sững sờ. Sau đó hắn ta lập tức phản ứng lại, không khỏi thở dài. Địa vị của Hướng Minh trong giới giải trí không phải là cho không, không thể đánh đồng giống như Quý Tuấn Trì
Bây giờ và cùng lên rạp chiếu phim, bất kể thế nào, ít nhất mọi người vẫn nguyện ý đến rạp. Hơn nữa suất chiếu của hạn chế. Nếu chướng mắt thì mọi người cũng miễn cưỡng xem . Dù sao cả hai bộ phim đều thuộc thể loại phim hồi hộp. Dù sao cũng là bộ phim được chế tác lớn, tập hợp rất nhiều siêu sao.
Một khi được chiếu online, danh tiếng của lại bị đánh bại. Giống như hai món ăn được làm từ cùng một nguyên liệu, người khác nói đĩa thức ăn này ngon hơn đĩa thức ăn kia, đĩa ngon thì dâng tận miệng, còn đĩa không ngon thì phải đi một đoạn xa mới ăn được, như vậy ai lại nguyện ý đi ăn đĩa không ngon chứ?
Nếu có thể kéo dài thời gian ra rạp, nói như thế nào đi nữa thì suất chiếu của có hạn, không giống như Internet thì hoàn toàn công khai. Ít nhất chiếu trên rạp thì sẽ khống chế được lượng người xem .
Nghiêm Tranh là tổng tài của Tinh Ảnh, chịu trách nhiệm về toàn bộ hoạt động kinh doanh phân phối của Tinh Ảnh. Mặc dù dưới góc độ chế tác , hắn chỉ cần sắp xếp lịch chiếu phim đúng rạp đúng thời gian. Chuyện tiếp theo doanh thu phòng vé thấp, hắn không cần chịu trách nhiệm. Nhưng mà hắn đã đem nhiều tài nguyên suất chiếu phim cho như vậy, tất nhiên mong muốn thu hồi tiền vốn.
Điều Hướng Minh lo lắng, thật sự rất có đạo lý.
Nghiêm Tranh nói:
"Tổng giám đốc Hướng, tôi hiểu ý ngài. Tôi vẫn luôn quan tâm đến doanh thu phòng vé của . Tôi sẽ đi đàm phán với tổng giám đốc Hoắc bên phía về vấn đề này."
Hướng Minh quả quyết nói:
"Không, tổng giám đốc Nghiêm, sợ là cậu chưa hiểu rõ! Một khi mở màn cho việc chiếu phim ở trên rạp và cả trên mạng, sau này sẽ có rất nhiều bộ phim học theo! Nếu người xem biết có thể xem bộ phim này trên internet, họ có còn lựa chọn đến rạp chiếu phim xem nữa không? Không phải tôi yêu cầu cậu kéo dài thời gian công chiếu của để đạt được doanh thu phòng vé của , tôi đang đề nghị cậu phải hoãn thời gian công chiếu trực tuyến của !"
Trong lòng Nghiêm Tranh run sợ. Nếu đây là sự mở đầu, mỗi một bộ phim sau này đến rạp chiếu phim đàm phán đều theo kiểu này, thì làm sao có thể nói chuyện được? Đây không phải là đập phá chén cơm của rạp chiếu phim sao?
Nhưng hắn không chịu thừa nhận bằng miệng, nếu không, chẳng phải là nợ Hướng Minh một lời nhắc nhở sao?
Nghiêm Tranh cười nói:
"Haizz, tổng giám đốc Hướng, ngài quá lo lắng rồi. Giá vé rạp chiếu phim bán ra ba mươi bốn mươi tệ một vé, chiếu trên mạng làm sao có thể có giá đó được? Suất chiếu của bị hạn chế rất nhiều để đưa ra lựa chọn này, nhưng không có nghĩa là các bộ phim khác cũng sẽ lựa chọn tương tự. Có điều ngài yên tâm, vì , tôi cũng sẽ tìm tổng giám đốc Hoắc nói chuyện."
Sau khi tắt cuộc gọi, trong lòng Nghiêm Tranh biết rằng sự kết nối liền mạch giữa chiếu rạp và chiếu trên trang web có mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn. Nếu chỉ sau mười ngày công chiếu trên rạp là có thể xem được trên internet, khán giả sẽ có một loại kỳ vọng khi xem phim trong tương lai. Họ cảm thấy những bộ phim này sớm muộn gì cũng sẽ được chiếu trên Internet, không đáng để ra rạp.
Nếu chỉ là một bộ phim nhỏ, không danh tiếng thì không sao. Số lượng người xem ít, không có phân lượng gì. Nhưng hiện tại nổi tiếng như vậy, chuyện này sẽ gây ra thương tổn không nhỏ đối với toàn bộ ngành chiếu phim rạp.
Tinh Ảnh là một trong những nhà phát hành hàng đầu, có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành. Bất luận nhìn theo góc độ nào đi chăng nữa, Nghiêm Tranh quả thực không thể qua loa mà bắt đầu đầu tiền lệ xấu này được.
Cũng may là hiện tại Bamboo Video chưa bắt đầu tuyên truyền sắp lên sóng, còn có thể đàm phán được ... Nghiêm Tranh đột nhiên nhớ lại lúc ba bên ký hợp đồng, Hoắc Lãng đặc biệt nhấn mạnh: Trước khi hết mười ngày chiếu rạp, Bamboo Video không được quảng bá tin tức về buổi chiếu trực tuyến dưới bất kỳ hình thức nào trên Internet. Đồng thời, công ty chế tác phía sau cũng có quyền thay đổi thời gian chiếu trên trang web. Tất nhiên Bamboo Video cũng có quyền mặc cả tương ứng.
Nói như vậy, đã đăng ký trên Bamboo video bao lâu rồi. Hoắc Lãng có hoàn toàn quyền quyết định. Mà Bamboo video có thể được đưa ra các mức giá khác nhau tùy theo thời gian phát sóng khác nhau.
Chẳng lẽ lúc đó Hoắc Lãng đã sớm nhìn ra cục diện hiện tại rồi sao? Hoắc Lãng đã sớm đoán được ngày hôm nay của , sức ảnh hưởng của sau khi được công chiếu, vì vậy cho Tinh Ảnh cơ hội và khả năng đàm phán?
Nếu không bây giờ Bamboo Video đã sớm bắt đầu tuyên truyền. Tinh Ảnh ra giá bao nhiêu cũng không thể vãn hồi. Thất tín với khách hàng là tối kỵ lớn nhất của ngành dịch vụ. Đây không phải là vấn đề mà tiền có thể giải quyết được.
Nếu đúng như suy đoán của hắn, tên nhóc Hoắc Lãng này cũng thật lợi hại.
Đây hoàn toàn không phải là một người mới vào nghề, mà chính là một con cáo già, giả làm tiểu bạch thỏ!
Hừ, hiện tại đây không phải là đàm phán nữa, mà đây chính là cơ hội mà Tinh Ảnh tự dâng tới cửa cho tên nhóc này!
Nhưng Nghiêm Tranh là người có thể đưa Tinh Ảnh phát triển được như ngày hôm nay, cho nên hắn không phải là loại người cổ hủ sĩ diện.
Hắn không chút do dự, lập tức gọi điện cho Hoắc Lãng:
"Tổng giám đốc Hoắc, tôi đang muốn tăng thêm suất chiếu cho , mới nhớ đến, thời gian phát hành trên Bamboo Video có thể hoãn lại được không?"
Những lời này nghe không có gì nổi bật nhưng thực ra lại chứa đầy sự thăm dò.
Tăng suất chiếu, mong muốn hoãn lại thời gian phát hành trên Bamboo Video. Nghe thì giống như hy vọng tăng doanh thu phòng bán vé trước khi phát hành lên internet. Nếu như Hoắc Lãng không nghĩ đến tầm quan trọng của việc kết nối liền mạch giữa chiếu trên rạp chiếu phim và chiếu trên trang web, Hoắc Lãng có lẽ sẽ đồng ý. Dù sao tiền kiếm trên Bamboo Video nhiều hơn hơn cũng không bằng đạt được doanh thu phòng vé.
Nghiêm Tranh là người từng trải, đầu óc suy nghĩ nhanh trí hơn.
Hoắc Lãng phía đầu bên kia thật sự đồng ý:
"Không có vấn đề gì. Tổng