Tôn Hiểu Bác thật là kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Nhan Tô Tô yêu cầu đóng băng chỉ là vì buồn bực muốn bức người đại diện không nói được nữa, thật không nghĩ tới cô gái kia thật là không thèm để ý đến những cơ hội thành danh ở giới giải trí, lại muốn bị đóng băng nha! Nghe cô gái này nói chuyện rất có nội hàm, quả nhiên là người có tri thức văn hóa đều rất khác biệt...!
Đối với loại chuyện không thể tưởng tượng này, đã yêu cầu một người đại diện rời đi, trái lại Hoắc Lãng lại hơi bình tĩnh một chút: "Được."
Nhan Tô Tô mừng rỡ, Tôn Hiểu Bác đã không biết hình dùng chuyện hoang đường mà ngày hôm nay gặp phải như thế nào, không ngờ Hoắc Lãng mua công ty quản lý, chính là để đóng băng một nghệ sĩ duy nhất còn lại của công ty?
Để ăn mừng bị đóng băng thành công, cô vui mừng giơ đôi đũa lên gắp miếng thịt cá đã dẫn đến tranh chấp ở trong bữa tiệc bỏ vào miệng, "A hu" một cái rồi ăn luôn, ài, mới vừa rồi thiếu chút nữa là đói chết cô rồi.
Tôn Hiểu Bác nhìn con cá mất đi cái miệng, giống như đang âm thầm cười nhạo người đã ăn môi cá, khóe miệng của hắn không khỏi giật giật: ". . . Mới vừa rồi là ai nói Cá nước ngọt có rất nhiều chủng loại ký sinh trùng, tiếp xúc trực tiếp sẽ tăng khả năng lây nhiễm?"
Nhan Tô Tô liến thoắng nói cứ như đúng rồi: "Đúng vậy nhưng mà ở nhiệt độ cao tất cả đều biến thành protein!"
Nhất thời Tôn Hiểu Bác lại không có cách nào phản bác được, bất quá trong chớp mắt, khi cô hạ đũa xuống như nước chảy mây trôi, liền chính xác tách thịt và xương cá rời ra, gắp miếng thịt cá lên, ở trên bàn chỉ còn lại một phần xương cá nằm ở trên đĩa giống như đã được giải phẫu với kết cấu đầy đủ không thiếu một bộ phận nào.
Nhan Tô Tô vui vẻ quay đầu nói: "Này, như vậy sẽ không sợ bị xương đâm, ông chủ có muốn ăn không?"
Nhìn bộ xương cá kia, Tôn Hiểu Bác ngốc tại chỗ, khuôn mặt tươi cười như hoa đang cầm đôi đũa đột nhiên trùng khớp với một bóng hình cứ lởn vởn trong tâm trí hắn suốt thời gian qua, rốt cuộc Tôn Hiểu Bác cũng biết cảm giác thân thiết kia của bản thân mình từ đâu mà đến!
Hắn gần như là buột miệng nói: "A? Cô đã từng giải phẫu thi thể chưa?"
Thấy sự việc đã lắng xuống, người phục vụ bàn đến để đổi đĩa đã bị trượt chân thiếu chút nữa thì quỳ trên mặt đất.
Vẻ mặt Nhan Tô Tô đầy tiếc nuối trả lời: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng hiện tại thi thể ít như vậy, ngay cả trường y cũng đều phải nhiều người cùng sử dụng chung một cỗ thi thể, tôi nào có cơ hội chứ. . ."
Người phục vụ nhanh chóng đứng lên, như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Người phục vụ kia thật là sáng suốt, bởi vì phong cảnh kế tiếp là như thế này - -
"Với áp lực ở động mạch của cơ thể con người, nếu dùng thủ pháp gây án là cắt yết hầu, thì máu phun ra hai ba mét cũng không phải là vấn đề. . ."
"À, tôi nghĩ bị ngạt thở do gối đầu cùng găng tay gây là khác nhau, có đúng không, dù sao thì toàn bộ gương mặt chịu tác động cũng khác với chỉ có một bộ phận chịu tác động, có lẽ còn có thể xác định được các sợi còn lưu lại trong đường hô hấp..."
"Không phải! Phân chia cơ thể không dễ dàng như vậy!"
Linh cảm của Tôn Hiểu Bác chỉ đơn giản là dâng lên, hắn lấy một tờ giấy ăn viết viết lên trên đó rất nhiều, khi hắn dừng bút, lại nhìn về phía bộ xương cá được gỡ rất là đẹp mắt của Nhan Tô Tô, hỏi thử: "Tô Tô à, trước khi cô đóng băng, có thể đi thử một vai diễn được không? Ở bên chỗ tôi có một nhân vật vẫn chưa tìm được người thích hợp, thù lao đóng phim không nhiều lắm, chỉ có mấy chục vạn thôi, coi như là cô giúp đỡ tôi được không?"
Loại hạng mục lớn giống như thế này, cho dù là kiểu vai diễn chỉ có hơn năm cảnh quay, mấy chục vạn cũng tính là rất thấp, nhưng Tô Tô là người mới, lời nói của Tôn Hiểu Bác cực kỳ giữ ý, đến hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Cô gái bần cùng Nhan Tô Tô từ từ. . . Lâm vào đờ đẫn.
Hoắc Lãng rất tự nhiên hỏi: Có còn muốn đóng băng không?"
Nhan Tô Tô quay đầu nhìn anh, lập tức bật khóc: "Ông chủ! Tôi sai rồi!"
Tôn Hiểu Bác: ...
Hắn không khỏi nhu nhu chân mày, thì ra cô gái này không phải là không cần tiền bạc...
Tôn Hiểu Bác lại nhìn bộ dáng ung dung dùng trà của Hoắc Lãng, lại nhìn Nhan Tô Tô vẻ mặt đầy ân hận vì đã muốn bị đóng băng, Tôn Hiểu Bác hừ lạnh nói: "Cậu nói thật đi, cậu TM có phải đã sớm tính toán trước rồi hay không?"
Nếu không nào có đúng dịp như vậy?
Hoắc Lãng nhíu mày: "Đây không phải là giúp cậu một chuyện sao?"
Thực sự Tôn Hiểu Bác không biết nói gì cho phải, nhà tư bản cực kỳ độc ác. . . Rõ ràng hắn giúp cho nghệ sĩ của đối phương có được một cơ hội, nhưng ngược lại lại biến thành hắn nợ một nhân tình rồi?
Tôn Hiểu Bác tỉnh táo lại, nhìn Nhan Tô Tô, nếu cô gái này để ý cơ hội này, ngược lại hắn muốn nói trước một chút: "Tô Tô, bây giờ nhân vật này đang bị cạnh tranh rất kịch liệt, tuy nhiên tôi cảm thấy cô so với mấy người kia lại là người thích hợp nhất, nhưng không có nghĩa là cô nhất định sẽ lấy được nhân vật này."
Nhan Tô Tô là người mới, không có danh tiếng, có nghĩa là không thể gánh vác được phòng vé; cũng không có tác phẩm, có nghĩa là còn chưa trải qua huấn luyện về biểu diễn.
Nhan Tô Tô gật đầu: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức để ứng phó, tôi cần phải chuẩn bị cái gì không?"
Ngược lại Tôn Hiểu Bác rất bất ngờ, hắn cho rằng Nhan Tô Tô để ý đến tiền bạc như vậy, nghe thấy hắn nói vậy khẳng định sẽ rất thất vọng, không nghĩ tới tư tưởng của cô gái này lại rất tốt, dáng vẻ có chút không quan tâm đến hơn thua.
Tôn Hiểu Bác không biết, bên trong mỗi thí nghiệm nghiên cứu khoa học, mỗi một lần thí nghiệm khoa học đều hao tốn hết tâm sức, vắt hết óc để bố trí thật tốt quá trình thí nghiệm, phải trải qua một quá trình gian khổ và lâu dài, nuôi cấy mô, chiết xuất mẫu, nếu sai lầm ở bất kỳ giai đoạn nào, có thể chỉ bởi vì một