Jessica đã về nước M nên hôm nay chị Phương tự tay trang điểm cho Nhan Tô Tô, tiệc khánh công lần này của dễ ứng phó hơn nhiều so với hôm lễ công chiếu - - Nhan Tô Tô không cần phải làm gì nhiều, phòng vé chính là sự tự tin trong im lặng.
Cô mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, một nửa tóc được búi cao, một nửa buông xõa sau lưng, làn da tuyết trắng tôn lên khí chất ôn nhu lại ưu nhã, cũng có sự hoạt bát ở tuổi này, rất là khiêm tốn vô hại. Nhan Tô Tô cười nhạt với ống kính truyền thông, rồi theo Hoắc Lãng đi vào đại sảnh Tinh Hoàn.
Ký giả bên ngoài đại sảnh chụp rất nhiều ảnh, không thể không thừa nhận Nhan Tô Tô thực sự là tuyệt đỉnh mỹ nhân, có thể thanh lãnh cũng có thể ngọt ngào, thu liễm đến mức nào cũng xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, đoàn đội sau lưng cũng rất lợi hại, khi chưa có phòng vé thì cho cô mặc một bộ âu phục đi cùng Hướng Hàm Tinh, có phòng vé rồi cũng không khoa trương, từ đầu đến chân cả người nhẹ nhàng trang nhã.
Chiếc đèn chùm cực lớn màu vàng treo trên đỉnh mái vòm cao lớn trắng tinh, xuyên qua mái vòm có thể nhìn thấy màn đêm màu lam sẫm, những tấm áp phích cực lớn dưới mái vòm tượng trưng cho những tác phẩm kinh điển qua các năm của Tinh Hoàn, dưới sự tôn thêm của bó hoa bách hợp lấp lánh tỏa sáng, bất kể là in đen trắng hay bản in màu, phảng phất đều chói mắt hơn tất cả những thứ ánh sáng xán lạn huy hoàng kia.
Diện tích đại sảnh thật lớn, một nửa đặt mười chiếc bàn tròn trải vải nhung thiên nga, một nửa khác hoàn toàn làm không gian mở rộng để mọi người tự do lấy rượu, nước và điểm tâm ngọt, tự do giao lưu.
Nghiêm Tranh nhìn thấy Hoắc Lãng đã không tự chủ được nhẹ nhướn người, từ trong nhóm người đang nói chuyện lui ra, nhiệt tình nghênh đón: “Tổng giám đốc Hoắc! Cô Nhan!”
Thư mời của Hoắc Lãng là Nghiêm Tranh gửi đi, anh đương nhiên phải nói lời cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm đã mời, cho chúng tôi cơ hội tham gia thịnh hội này.”
Nhan Tô Tô cũng cười nhẹ chào hỏi.
Nghiêm Tranh cười nhẹ: “Tôi là muốn mời tổng giám đốc Hoắc nhìn tình cảnh này một chút, có lẽ lần sau là đến lượt ngài tổ chức rồi.”
Hoắc Lãng cười nói: “Còn phải nhờ tổng giám đốc Nghiêm dìu dắt nhiều hơn.”
Nghiêm Tranh cười lớn, sau đó hai người nói một chút về chuyện kết thúc phòng vé. Nghiêm Tranh có chút tiếc nuối nói: “Nếu thời gian chiếu ở rạp có thể lâu hơn một chút thì phòng vé có thể lên một bậc mới ….”
Chuỗi rạp chiếu Tinh Ảnh thêm suất chiếu cho mới mấy ngày thôi mà đã đột phá năm ngàn vạn rồi. Tất cả cũng không phải là những suất chiếu tốt nhất nữa chứ, đến cả một bộ phim văn nghệ ở rạp chiếu bình thường cũng không so sánh được. Chỉ đáng tiếc theo hợp đồng thì kỳ hạn chiếu của sắp đến rồi. Nếu không thì Nghiêm Tranh nắm chắc có thể đột phá một tỷ. Đối với một bộ phim vốn đầu tư nhỏ thì khoản thu này là rất kinh người rồi.
Phần đáng tiếc này cũng là do quyết sách sai lầm tạo thành, không dự liệu đến sẽ hot, dự kiến lịch chiếu phim không đủ, không có dư suất chiếu phim để xếp thêm ở giai đoạn sau. Lịch phim cũng không thể chờ người được nữa.
Dù thế nhưng phòng vé năm ngàn vạn của cũng đã là rất kinh người. Ít nhất thì đủ để cả đoàn phim hấp dẫn sự chú ý của các ông lớn trong giới giải trí rồi.
Mấy ngày trước khi gửi thiếp mời cho Hoắc Lãng, Nghiêm Tranh còn cảm thấy đây là do tổng giám đốc Lê muốn dìu dắt, bây giờ mới thấy ông chủ chính là ông chủ, mắt sáng như đuốc vậy.
Hoắc Lãng lại không quá để ý, cười nói: “Tiền là kiếm không hết. Bên phía Bamboo Video đã dời lịch chiếu một lần rồi. Chiếu tên rạp hay trên internet, tốt hơn là nên giữ một khoảng thời gian chiếu vừa đủ, đừng làm hỏng quy củ là được.”
Hiếm khi Hoắc Lãng lạc quan như vậy. Trong lúc hai người nói chuyện thì đạo diễn Lâu, chị Phương và Tôn Hiểu Bác cũng đã đến, đều chào hỏi với Nghiêm Tranh.
MC đang giục mọi người ngồi vào chỗ, Nghiêm Tranh chỉ chỉ chỗ ngồi nói: “Các vị, chỗ ngồi của mọi người ở bên kia.”
Mọi người mới tách ra ngồi vào chỗ.
Đoàn phim không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay. Chỗ ngồi của bọn họ đương nhiên sẽ không phải ở phía trước nhưng cũng không phải rất kém. Là vị trí ở giữa tương đối gần phía trước, còn gần phía trước hơn đoàn đội của một chút.
Bình thường Nhan Tô Tô sẽ không để ý đến những cái này, nhưng hôm nay Nghiêm Tranh có hơi nhắc đến chỗ ngồi, cô liền kỳ quái hỏi: “Nếu nói chỗ ngồi càng ở phía trước thì càng quan trọng, mà hôm nay là tiệc ăn mừng của , vậy tại sao ba bàn dãy phía trước không có ai trong đoàn phim bọn họ ngồi vậy.”
Có lẽ Hướng Hàm Tinh đã phải khổ sở vì bộ lễ phục màu đỏ tại buổi công chiếu lần trước cho nên hôm nay đã đổi thành một bộ màu vàng. Bất kể phòng vé có bao nhiêu phần thật, thì bây giờ tin tức cũng đã thổi phồng cô ta là người gánh phòng vé đạt một tỷ. Phương Chí Quốc đương nhiên cũng có mặt. Tuy hắn đã quyết định rồi, nhưng dù sao cũng đã ở Tinh Hoàn bao nhiều năm, những gì cần bàn giao thì phải bàn giao. Lại nói, dù gì đi nữa thì hắn cũng là đạo diễn của , tiệc ăn mừng tất nhiên là phải tham gia.
Tất cả siêu sao tham gia đều đến không thiếu một ai. Đồ U Liên cũng nằm trong số đó. Nhưng những người này đều ngồi ở vị trí bàn hàng thứ hai, chỉ có Hướng Minh ngồi ở bàn hàng thứ nhất bên trái, những người ngồi cùng bàn đó, cô không biết ai cả.
Nhan Tô Tô có thể đặt câu hỏi sắc bén như vậy khiến cho mấy người đạo diễn Lâu, chị Phương và Tôn Hiểu Bác phải lé mắt. Ôi đậu, không phải chứ, bọn họ đều cho rằng Nhan Tô Tô nói muốn học tập thế giới thực chỉ là nói miệng vậy thôi, thế mà nhanh vậy đã tiến vào trạng thái học tập rồi đó hả??? Mấy người họ đều không để ý đến những điểm này.
Hoắc Lãng không trực tiếp nói ra đáp án: “Vậy cô thấy thế nào?”
Nhan Tô Tô hiểu biết về giới giải trí này quá ít, chỉ có thể dựa vào những gì mình biết để suy đoán: “Ừm, tổng giám đốc Nghiêm là nhân vật quan trọng của phòng bán vé … Anh ta cũng ngồi cùng bàn với vị Hoắc ảnh đế kia, có thể suy đoán, đại khái trên bàn kia đa số là người có chức vụ hoặc địa vị giống vậy.”
Nhân vật quan trọng của phòng bán vé … Mấy người Tôn Hiểu Bác đều hỗn độn. Nghiêm Tranh tốt xấu gì cũng là ông lớn một phương, sao đến bên miệng Tô Tô liền trở nên phổ thông như vậy rồi ???
Giọng Nhan Tô Tô không lớn, mọi người trong đại sảnh đều đang nói chuyện, trừ mấy người trong đoàn phim thì không có ai khác nghe thấy:
“Vậy những người ngồi ở bàn giữa kia còn