Khung cảnh đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng, người vốn bị nhận định là người ngoài đột nhiên biến thành thái tử gia … Sự kích thích này hơi lớn rồi đó.
Nếu nói lúc nãy khi biết được Tinh Ảnh phải phân tách, Nghiêm Tranh đã gào thét con mẹ nó n lần ở trong đầu, thì lúc này trong đầu hắn có hàng ngàn con ngựa chạy qua, không thể nói gì được …. Tổng giám đốc Hoắc, Hoắc thiếu?! Tôi con mẹ nó ….
Nghiêm Tranh đáng thương, não đã bắt đầu co thắt lại rồi.
Một đồng nghiệp cũng là lão tướng giống hắn của Tinh Hoàn nhân cơ hội này trộm chọc chọc hắn: “F**k, lão Nghiêm cậu được lắm, khó trách hôm nay lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy! Thì ra cmn đã lặng lẽ ôm đùi lớn của thái tử từ sớm rồi! Hung hữu thành trúc*! Cao chẩm vô ưu mà*!”
*Hung hữu thành trúc: ý tứ vốn chỉ khi vẽ trúc thì phải có một bức tranh về trúc ở trong lòng rồi. Sau này dùng để ví von trước khi làm chuyện gì đó thì đã có chủ ý trong lòng. Theo baidu.
*Cao chẩm vô ưu: gối cao đầu mà ngủ không cần lo âu.
Trúc em gái cậu! Vô ưu em gái cậu ấy!
Nghiêm Tranh thiếu chút muốn bùng miệng độc rồi. Lúc này hắn chỉ nhớ đến buổi tối công chiếu đó, một thanh niên mặt mày không tệ mò đến phòng làm việc của hắn nói chỉ chiếm của hắn mười phút, lúc đó có bao nhiêu yếu ớt, đáng thương, bất lực … Bây giờ lại nói với hắn, đó là con trai của ông chủ ???
Cậu cmn báo tên ba cậu thì nhường lịch chiếu của cho , chúng ta cũng có thể thương lượng mà, có đúng không?
Sao cậu cứ nhất định phải dùng cách thức kích thích như thế đến khiêu chiến trái tim của mấy người bọn tôi chứ?
Làm đến vị trí ngày hôm nay, bọn họ có dễ dàng sao! Hả?
Trong lòng Nghiêm Tranh đang suy ngẫm lại, bắt đầu từ khi tiếp xúc … Hắn có chỗ nào đắc tội Hoắc Lãng không... Bây giờ nghĩ lại… Lúc đầu tổng giám đốc Lê hỏi Nhan Tô Tô… Con mẹ nó, chính là đang hỏi Hoắc Lãng… Thái tử gia, ngài đủ ác, đến cả vị lão thần nòng cốt như tổng giám đốc Lê mà cũng giấu!
Trong đầu Nghiêm Tranh lộn xộn hết cả lên, càng đừng nói đến Kim Thiệu Quân đã từng ác liệt đắc tội Hoắc Lãng nữa, trong lòng hắn có một vạn cái khổ bức. Hắn chẳng qua là vì nghe được kế hoạch phân tách Tinh Ảnh của cậu hắn - Tần Hoằng Khải, rồi vừa khéo nhìn thấy Nghiêm Tranh mang theo hai người không quen biết ở hoa viên, sau đó mới nảy ra tâm tư khiêu khích thôi.
Dù sao hắn ở Tinh Hoàn được dính rất nhiều ánh sáng của Tần Hoằng Khải rồi. Có thể giúp đỡ cậu, hắn liền không từ chối. Này không phải là muốn nhân cơ hội ngáng chân Nghiêm Tranh chút sao? Ở thời khắc mấu chốt nhỏ chút thuốc nhỏ mắt*, ví như chỉ trích Nghiêm Tranh mang “người ngoài” đến, ví như Nghiêm Tranh có khả năng nhận chỗ tốt của … Loại công kích nhất thời nửa khắc không thể làm rõ này đủ để thu hoạch hiệu quả một kích lấy mạng. Chuyện này Kim Thiệu Quân đã thử nghiệm nhiều lần rồi, nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến, người mà Nghiêm Tranh mang đến thế mà lại là con trai của tổng giám đốc Tống …
*Nhỏ thuốc nhỏ mắt: ví von kẻ ở trong tối thêm dầu đổ lửa chỉnh người ta khi đang báo cáo tình hình với lãnh đạo, cấp trên, trưởng bối, vv. Nghĩa đen là một loại hành vi của bác sĩ là nhỏ thuốc cho con mắt bị bệnh, nghĩa bóng là chỉ hành vi đơm đặt bịa chuyện, đâm bị thóc chọc bị gạo, nói xấu người khác. Theo Baidu)
Kim Thiệu Quân nhìn Hoắc Lãng, trong mắt đều là ủy khuất mười hai vạn phần, ngài cmn đường đường là thái tử Tinh Hoàn, chiêu bài vang dội cỡ nào sao lại muốn giấu kín như thế chứ??? Như hắn đây, có cậu là quản lý cấp cao, đảm bảo trong ngoài công ty đều biết. Ngài nói ngài một thái tử gia tốt biết bao, lần đầu làm sản xuất thì phim của ngài dù sao cũng phải thổi ngài đến trời chứ, kết quả bộ phim kia cộng cộng trừ trừ số lượt chiếu, phòng vé mới được có năm ngàn sáu trăm vạn … Tần suất chiếu, con mẹ nó, còn không bằng cả một bộ phim văn nghệ bình thường nữa. Ai có thể nghĩ đến thân phận của ngài đây chứ?!
Càng đừng nói … Tổng giám đốc Tống rõ ràng là họ Tống, ngài, con mẹ nó, lại họ Hoắc!
Này chẳng hề có chút liên quan gì cả!
Đương nhiên, có cho Kim Thiệu Quân một trăm lá gan hắn cũng không dám truy hỏi Tống Kiến Linh, rằng tại sao con trai nhà ngài không cùng họ với ngài?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Kim Thiệu Quân, còn run rẩy co rút lại nói không ra lời, chẳng còn chút kiêu ngạo lúc đầu, Tần Hoằng Khải liền thầm mắng đúng là đồ phế vật không chống nổi tường, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Nhưng Tần Hoằng Khải còn phải làm tròn mặt mũi, hắn dùng một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nói: “Aiz ya! Ồn ào nửa ngày thì ra là người nhà mình, Tống, à … Hoắc thiếu nhanh đến ngồi gần chút.”
Thế này là muốn đem lật qua tiết mục khi nãy hả? Ngồi ở đây có ai không phải là lão giang hồ đâu chứ?
Một vị phó tổng tài bên cạnh có giao tình tốt với Lê Tứ cười nói: “Tổng giám Tống, ngài thật sự không đúng rồi nhé, Hoắc thiếu ưu tú như vậy mà bọn tôi vào Tinh Hoàn nhiều năm như thế lúc này mới gặp được một lần, ngài giấu đủ kín đó … Này không phải đã nháo ra chuyện cười rồi sao? Thiếu chút là bị nhân viên của mình đuổi ra ngoài rồi.”
Một đoàn quản lý cấp cao lập tức cười lên, thậm chí Tần Hoằng Khải cũng cười đến không có gì khác biệt. Mà Kim Thiệu Quân đứng bên cạnh nghe thấy câu này thì hai chân đều có chút phát run. Hắn run lẩy bẩy nhìn cậu mình một cái, lại phát hiện Tần Hoằng Khải đến một ánh mắt cũng không cho hắn.
Tống Kiến Linh huơ tay cười nói: “Là rất ưu tú, lần đầu tiên làm phim đạt được thành tích này là không tệ, không tệ.”
Với năng lực của rất nhiều vị quản lý cấp cao đang ngồi ở đây, bên miệng đã chuẩn bị xong rất nhiều lời khen ngợi lại lập tức nghẹn lời.
Không phải đâu, ông chủ à, ngài bình thường là một người khiêm tốn biết bao, bây giờ nếu cứ tiếp tục khiêm tốn thì bọn tôi mới có thể góp chút sức mà khen mấy câu chứ? Chẳng sợ ngài giả vờ khiêm nhường vài câu cũng tốt, nhưng bây giờ ngài lại thế này, chúng tôi biết tiếp lời thế nào đây chứ?
Lê Tứ lại ở bên cạnh cười nói: “A Lãng ở nước M học ở Ivy League, đến phố W đều có thể làm ra danh ra tiếng, quay một bộ phim thôi, đương nhiên càng không phải nói rồi.”
Tống Kiến Linh liếc hắn một cái: “Cậu ngược lại biết được rất nhiều đấy.”
Đi theo Tống Kiến Linh hơn hai mươi năm rồi, Lê Tứ hoàn toàn không đem lời này đặt trong lòng, nụ cười tiêu sái, mặt đầy tự đắc.
Trợ lý Trương ở phía sau lưng hắn sớm đã quen cách thức giao tiếp giữa hai vị lão đại, trấn định bổ sung nói: “Tổng giám Tống, tổng giám đốc Lê cũng là nhìn thấy tên của Hoắc thiếu trong phim mới biết được.”
Nhóm quản lý cấp cao lập tức cười lớn.
Hoắc Lãng vô lực cười cười. Ba hắn và chú Lê đều đã có thái độ như thế, lúc này hắn không thể không đứng ra làm bậc thềm, chỉ nghe thấy hắn ngữ khí thành khẩn nói: “Khách quan mà nói, phòng vé của chỉ bình thường, phòng vé của bây giờ cũng có không ít sự ngẫu nhiên và may mắn … Tôi cũng chỉ là người mới vào ngành, còn cần phải học tập các vị chú bác nhiều hơn nữa.”
Phải vậy chứ, lời này vừa ra mọi người liền lập tức biết nên nói tiếp thế nào rồi:
“Hoắc thiếu không cần tự xem nhẹ mình đâu. Tác phẩm nhỏ chỉ bỏ ra hai trăm vạn, mà đạt được phòng vé và danh tiếng như thế đã là rất xuất sắc rồi!”
Một vị phó tổng rất có tài nói chuyện cười trách nói:
“Hoắc thiếu, bộ phim này của cậu thật làm không đúng rồi, rõ ràng là chiếu ở rạp chiếu nhà mình mà còn phải cẩn thận như thế, khiến cho con gái nhà tôi mấy ngày trước còn tìm tôi đòi vé chứ. Tôi ở đây một đầu sương nước, đại tiểu thư nhà tôi bên kia còn nói tôi làm ở Tinh Hoàn nhiều năm như thế