Tả Thanh Giác vội nhận bậc thềm Hoắc Lãng đưa qua: “Đúng đúng đúng, đánh lâu thế mọi người cũng mệt rồi.”
Nhan Tô Tô mới không mệt đâu! Sau đó thì nhìn thấy nhắc nhở trong mắt ông chủ…
Nhan Tô Tô phản ứng lại, hôm nay là đến thử vai chứ không phải đến để thắng tiền… Không khéo mấy vị quản chuyện thử vai đều ở trên bàn bài này, mình thắng nhiều quá hình như không được tốt lắm. Cô ngoan ngoãn đứng lên: “Vâng, được rồi.”
Châu Anh Đàm cũng lẳng lặng tỏ vẻ như trút được gánh nặng: “Ừ, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ bắt đầu thử vai.”
Tống Triều Thập liếc ông một cái, hai người họ từng hợp tác với nhau rất nhiều lần, đã quen biết nhau từ khi còn trẻ, trong ánh mắt đó không khách khí tỏ vẻ: Là ai lúc đầu thề rằng ‘Lần này phải làm một buổi thử vai thật khác biệt, không thể nói là trên bàn bài mới có thể nhìn ra tính cách chân thực của một người’ sao?
Tả Thanh Giác đạp lên bậc thềm Châu Anh Đàm đưa đến, vội bước xuống thêm một bậc: “Đúng đúng đúng, thử vai mới là chính sự, không nên chậm trễ.”
Người đại diện của Tần Sương ở một bên trợn mắt há mồm, không phải, tin tức lúc trước bọn họ nhận được không phải nói là đánh mạt chược chính là thử vai hay sao? Sao giờ lại nói lát nữa mới là thử vai chứ?
Cô ta nhìn Nhan Tô Tô một cái: Mẹ nó, Nhan Tô Tô này ép đạo diễn phải thay đổi phương thức thử vai luôn rồi.
Tống Triều Thập thản nhiên đẩy bài vào máy: “Được rồi, chơi đến đây thôi.” Cũng phải cho đạo diễn mặt mũi chứ, đổi phương thức thử vai khác thì đổi thôi. Sau đó ông quay đầu hỏi trợ lý: “Sổ của tôi là bao nhiêu?”
Trợ lý lật cuốn sổ: “Ngài bốn trăm sáu, ừ, theo quy tắc bình thường là bốn vạn sáu…”
Bước chân Nhan Tô Tô lắc lư một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn trợ lý, bao… bao nhiêu cơ???
Ai mà nghĩ đến học thần lại có thể đánh đâu thắng đó trên bàn mạt chược như thế chứ, kết quả là bị sức tưởng tượng “nghèo nàn” của mình đánh bại rồi.
Trợ lý còn chưa báo cáo xong: “… Đạo diễn Châu thiếu nợ hai trăm ba, tổng cộng hai vạn ba ngàn đồng; Thanh Giác thiếu nợ bảy trăm tám, phải đưa cho cô Nhan bảy vạn tám.”
Báo xong con số này rồi nhìn sang Tả Thanh Giác, trợ lý cũng không nhịn được cười: “Chị Giác, coi như chị cho đàn em một phong bì lớn thôi.”
Tả Thanh Giác cầm lấy cái túi nhỏ phiên bản giới hạn ném trợ lý một cái, hừ, cút cái phong bì của cậu đi!
Tống Triều Thập điềm tĩnh hỏi: “Số tài khoản của cô gái nhỏ là bao nhiêu?” Ông đã chuẩn bị để chuyển tiền rồi.
Vốn trận bài của bọn họ là bắt đầu từ một ngàn, không thì một nhóm ảnh đế ảnh hậu cùng đạo diễn nổi danh gom lại một chỗ đánh bài mạt chược mười đồng thì cũng quá không ra gì rồi, căn bản là chẳng nhấc nổi tinh thần mà chơi luôn. Bình thường để cho dễ tính toán mới lấy mười để tính; hôm nay bởi vì là buổi thử vai, có hơi đặc thù, nên lấy năm trăm để người thua phải rời bàn, hoàn toàn coi như là sự bảo vệ đối với người mới. Thua trong vòng năm trăm thì không để người mới phải móc tiền, chỉ cho bọn họ rời bàn mà thôi.
Nhưng ai mà nghĩ đến bên trong nhóm tân thủ lại có một quái vật không thể suy đoán theo lẽ thường như Nhan Tô Tô chứ. Chẳng những không bị đá ra khỏi bàn, mà ngược lại còn đánh cho mấy lão làng như bọn họ thảm hại như vậy.
Nếu chỉ là bàn mạt chược mười đồng… Tả Thanh Giác đường đường là ảnh hậu lâu năm, cũng không đến nỗi phải nghĩ đến muốn đưa đẩy, mấy nghìn đồng thì tính là gì chứ, người có tuổi như cô phải thua khoản lớn mấy vạn đồng thì mới coi như trái tim nhỏ máu có được không. Nếu là Hoắc Lãng đến chậm chút nữa thôi thì cô sẽ phải thua mất mấy cái túi xách phiên bản giới hạn rồi.
Hoắc Lãng đương nhiên sẽ không để Tống Triều Thập chuyển tiền, anh cười cười: “Tống lão sư, cô ấy chỉ là một đứa nhỏ, chỉ là cùng các vị lão sư học chơi trò chơi mà thôi, mọi người vui vẻ là được, không cần phải coi là thật.”
Cái đầu đen của Nhan Tô Tô quay qua nhìn anh, đây là mấy đôi chuột bạch đó! Nhưng vừa nhìn vẻ mặt của Hoắc Lãng, rồi nghĩ đến mình mới phát ra lời thề phải hoàn thành vụ cá cược sớm, mà cơ hội này lại rất quan trọng… Nếu là mình thua người khác mấy vạn đồng thì chắc chắn sẽ rất buồn… Điều này không phù hợp với nguyên tắc làm việc cùng có lợi trong giới giải trí này…
Nhan Tô Tô thuyết phục bản thân xong, hic, nhưng vẫn thật buồn, tiền nhỏ ơi huhu ~ vì tương lai có thể kiếm khoản tiền lớn, chỉ có thể nhịn đau say goodbye với bọn mày thôi…..
Người đại diện của Tần Sương ở bên cạnh cũng không biết quy tắc chơi của nhóm người Châu Anh Đàm, lúc nghe đến con số này trong lòng cũng nhảy lên kịch liệt. Theo cách tính này thì chỉ mới một hồi lúc nãy thôi, Nhan Tô Tô đã thắng được mười mấy vạn rồi hả?
Đây không phải là một con số nhỏ đâu… Nhan Tô Tô quang minh chính đại chơi thắng, Hoắc Lãng lại thay cô đẩy đi, không biết là cố ý ra vẻ rộng lượng hay là thật sự có khí phách như thế đây.
Tống Triều Thập cười cười, không đáp lời, chỉ bấm mở ra mục chuyển tiền: “Có một là một.”
Tả Thanh Giác cũng cầm điện thoại từ trong túi xách ra, thúc giục: “Được rồi được rồi, nhanh đọc số tài khoản nào.”
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, lấy địa vị của Tống Triều Thập và Tả Thanh Giác thì sao có thể quỵt nợ của một cô gái nhỏ chứ?
Người đại diện của Tần Sương ở bên cạnh cười nói: “Aiz ya, Tô Tô nhanh nhận đi, mấy vạn đồng mà thôi, Tống tiền bối và Tả tiền bối là nhân vật nào chứ, sao có thể thiếu tiền một cô gái nhỏ như cô được.”
Ngữ khí này làm cho Đồ U Liên ở bên cạnh phải nhíu mày lại, cái gì gọi là thiếu tiền Nhan Tô Tô chứ? Nhìn thì như nâng Tống Triều Thập và Tả Tinh Giác lên, nhưng thực ra là hố Nhan Tô Tô một vố thật ác đó.
Nếu Hoắc Lãng nhận thì theo như khẩu khí của Châu Anh Đàm lúc nãy, thử vai còn chưa bắt đầu, Nhan Tô Tô còn chưa chắc chắn được nhận vai, người còn chưa xác định vào tổ mà đã thắng tiền đạo diễn, nam thứ nhất và nữ tiền bối rồi hả? Này thì giống cái gì chứ? Người đại diện của Tần Sương sẽ không nhân cơ hội sinh sự sao? Sau này cho dù có thể miễn cưỡng vào tổ, nhưng có thể lăn lộn cho tốt được sao; nhưng bây đã nói đến mức này rồi, nếu Hoắc Lãng vẫn cứ không nhận thì lại là không cho Tống Triều Thập và Tả Thanh Giác mặt mũi, là Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô không biết tốt xấu rồi.
Mười mấy vạn, con số này thực rất lúng túng, không phải là con số nhỏ có thể tùy ý nhận, lại không lớn đến mức đáng để Nhan Tô Tô bỏ qua vai diễn này.
Với EQ của Đồ U Liên cũng cảm thấy đây là cục diện khó khăn cả hai bên, rất khó mà không đắc tội người ta.
Người đại diện của Tần Sương cười lạnh trong lòng, nhận khoản tiền này thì chắc chắn Tả Thanh Giác cũng không thoải mái được, cho dù có rộng lượng thế nào đi nữa, trong lòng cũng không thể không để ý chút nào.
Ánh mắt của cô ta quét qua Nhan Tô Tô, không phải là cô thắng sao? Cô thắng rồi thì cũng sẽ đắc tội người ta thôi! Tiếp tục thắng đi kìa ha ha!
Châu Anh Đàm cười cười: “Được rồi, là tổng giám đốc Hoắc nhỉ, cô gái nhỏ người ta dựa vào bản lĩnh thắng được tiền, cậu ngăn cản làm gì chứ, đây là chúng tôi nên trả mà.”
Hoắc Lãng ấn tay Tống Triều Thập lại, rồi quay đầu qua nhìn Châu Anh Đàm và Tả Tinh Giác thành khẩn cười nói: “Đạo diễn Châu, Tống lão sư, Tả lão sư, chúng tôi thực sự xin nhận sự yêu mến của các vị. Tô Tô là người mới, có rất nhiều chuyện cô ấy không hiểu được, các vị tùy tiện chỉ điểm cho cô ấy nhiều thêm vài câu là đã đủ để cô ấy thu được lợi ích vô tận rồi, cái này còn quan trọng với cô ấy hơn cả tiền nữa, thực không cần như thế. Lại nói,” Hoắc Lãng cười khổ nhìn nhìn bọn họ: “Tụ tập cá cược ba người trở lên, còn là số tiền lớn như thế… Năm nghìn trở lên là đã phạm pháp rồi. Tống lão sư, ngài mà chuyển khoản tiền này qua thì thực sự là thành lập hành vi phạm tội rồi.”
Mọi người đều ngây ra.
Châu Anh Đàm thân là đạo diễn thì nghĩ càng nhiều hơn, nhắc nhở này của Hoắc Lãng rất có đạo lý. Tổ này vừa mới lập lên thôi,