CHƯƠNG 62
Đáp án?
Nhan Tô Tô tỉnh táo lại mới thảng thốt nhớ đến câu hỏi của mình. Rõ ràng là ông chủ chú trọng tỷ suất hồi vốn đầu tư, vậy sao lại lựa chọn ngành giải trí vừa phí thời gian phí sức lực, lại không có tỷ suất hồi vốn cao...
Nhan Tô Tô quay đầu nhìn nhóm khán giả dần dần tản đi trong phòng chiếu. Bọn họ vừa rời đi vừa thảo luận tình tiết bộ phim, phảng phất như bản thân đã chìm đắm vào trong thế giới đó vậy.
Một nửa đáp án này... Thật là quá có sức thuyết phục đi.
Cái đầu trước nay rất lý trí của Nhan Tô Tô lần đầu tiên phát hiện mình rất khó có thể dùng ngôn từ nào đó để hình dung sự rung động lúc nãy. Một câu chuyện hay sẽ có ý vị như thế nào đối với khán giả. Nếu dùng lý trí để xem thì cuộc đời bọn họ sẽ vẫn như thế, có lẽ sẽ không phát sinh chút thay đổi nào, nhưng đã nhìn thấy vui buồn yêu giận của bọn họ rồi, Nhan Tô Tô lại biết rõ rằng bọn họ đã có gì đó khác biệt. Thậm chí là ngay cả Nhan Tô Tô cô cũng bị đả động thật sâu, khi nhìn thấy phản ứng của khán giả lúc nãy.
Giống như bước vào giới giải trí diễn kịch quay phim, trừ để kiếm tiền làm thí nghiệm thì đã thu hoạch nhiều thêm chút gì đó, một chút lý do không cho phép cô nhẹ nhàng ngồi đợi những công việc này như vậy.
Hoắc Lãng đóng màn chiếu lại. Bật đèn lên thì nhìn thấy gương mặt cô đỏ hồng, ánh mắt sáng long lanh. Anh duỗi tay sờ sờ trên bức tường, thế mà lại mở ra một cái tủ, lấy một chai rượu và hai cái ly ra: “Muốn uống một chút không?”
Phản ứng đầu tiên của Nhan Tô Tô là cồn sẽ tổn thương đến đại não, nhưng mà, đại não hưng phấn làm cho logic lý trí của cô dao động một chút chút, không ngăn được sự do dự trong lòng.
Hoắc Lãng cười thầm, anh duỗi tay sờ vào chỗ sâu hơn trong tủ, lấy ra hai bình nước, trên đó còn in hình ảnh hoạt hình đáng yêu, là một loại sữa bò cho trẻ em. Hoắc Lãng nhìn thấy cũng lộ ra chút ngoài ý muốn.
Anh đưa một bình qua cho Nhan Tô Tô.
Sữa bò! Giàu protein, chất béo và các loại khoáng chất! Hoàn toàn không có xung đột với quyết sách!
Nhan Tô Tô vui vẻ cắm ống hút vào bắt đầu uống.
Hoắc Lãng lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói câu “Đợi đã”.
Nhan Tô Tô giật mình, cảnh giác ôm lấy bình sữa bò: “Không phải là ông chủ chưa trả tiền đó chứ!”
Động tác muốn xem bình sữa bò của Hoắc Lãng ngừng một chút, anh hoài nghi hình tượng bây giờ của mình trong lòng Nhan Tô Tô không biết đã thành cái gì rồi: “….. Ngày sản xuất còn rất mới.”
Nhan Tô Tô yên tâm hút rột rột, sau đó phát hiện chai rượu đỏ Hoắc Lãng lấy ra đã từng được mở ra, rượu ở bên trong chỉ còn một phần ba, xem ra không giống như là ông chủ mở...
Nhan Tô Tô hỏi thăm: “Ông chủ, đây là nơi nào thế?”
Nhan Tô Tô trước nay chưa nghe nói qua về căn phòng như thế này, có thể nhìn thấy phản ứng của khán giả, bố trí khiêm tốn lại ấm áp, không giống nơi kinh doanh bên ngoài.
Chỗ này dường như làm cho Hoắc Lãng rất thả lỏng. Anh nhìn bình sữa bò mới mẻ kia lại chần chừ một lát, sau đó cũng cắm ống hút vào bắt đầu hút, nhưng hút xong lại nhíu nhíu mày, cảm thấy khẩu vị lúc nhỏ của mình... Thật quá kỳ lạ. Sao lại có thể thích thứ sữa ngọt như này chứ.
Hoắc Lãng vứt sữa bò sang một bên, mở chai rượu đỏ ra rót một ly, nhấp một ngụm mới dần dần khôi phục vẻ mặt bình thường: “Lúc ngành điện ảnh trong nước vừa mới khởi sắc không hề giống như bây giờ. Internet phát triển như thế, để có thể thu được phản hồi của khán giả ở thời điểm đầu tiên, căn phòng này chính là dùng để quan sát tỉ mỉ nhất phản ứng của khán giả trong cả quá trình xem.”
Thói quen này trong nội bộ Tinh Hoàn vẫn luôn được giữ nguyên. Chẳng qua, rất nhiều rạp chiếu phim sẽ không chuyên môn xây phòng quan sát thế này, còn cao tầng Tinh Hoàn sẽ lựa chọn chỗ ngồi cùng khán giả xem xong buổi chiếu đầu tiên của một bộ phim, chính là vì để biết được phản hồi của khán giả vào thời điểm đầu tiên đó.
“Khán giả.. Chính là một nửa đáp án sao?” Nhan Tô Tô không nhịn được hỏi.
Hoắc Lãng bưng ly rượu dựa ra sau sô pha, cười nói: “Đúng thế, chính là khán giả. Nếu nói đến kiếm tiền thì lựa chọn để kiếm tiền trên thế giới này quá nhiều rồi, nhưng tiền lại không phải là thứ quan trọng nhất trong cái ngành này.”
Nhan Tô Tô:.….
Ông chủ keo thế mà lại nói tiền không phải là thứ quan trọng nhất á?!
Hoắc Lãng nhìn vẻ không tin trên mặt Nhan Tô Tô thì thấy rất buồn cười: “Vậy tôi hỏi cô nhé, bây giờ cô có thể tiêu tiền để mua được những thứ cô thấy lúc nãy không?”
Những vui buồn yêu giận phía dưới ánh sáng, sống động như thật ở ngay trước mặt, có dùng bao nhiêu tiền đi nữa cũng sẽ không mua được những cảm xúc chân thật đó.
Nhưng mà, những thứ này còn quan trọng hơn cả tiền sao?
Nhan Tô Tô khó hiểu.
Hoắc Lãng: “Trên thế giới này vẫn luôn có những thứ có giá trị vượt qua thế tục. Là khát vọng chân thật trong nội tâm cô. Ví dụ như lúc nãy cô nhìn thấy kia, là lực ảnh hưởng vô hình.”
Nhan Tô Tô của bây giờ có lẽ chỉ có thể ẩn ẩn cảm nhận được một chút, cô không biết được, một câu chuyện hay rốt cuộc có ý vị như thế nào, có lẽ rất nhiều người sống trong cuộc sống mệt mỏi, tê liệt, có thể có một nơi làm cho linh hồn tạm thời thoát ra và nghỉ ngơi như thế này; Có thể là trong cuộc sống hỗn loạn, có một tia sáng xuất hiện với tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển, chiếu sáng đến phương hướng hoàn toàn mới.
Hoắc Lãng dường như nhớ đến gì đó, nói: “….. Có những danh tác truyền thế, chấn động lòng người, có thể từ đó thay đổi cách nghĩ của cả một thế hệ, thậm chí thay đổi cả một thời đại; Có những tác phẩm, có lẽ không nói về những tư tưởng gì cao thâm, nhưng lại xây dựng được ký ức trong rất nhiều người, trở thành ấn ký của thời đại... Một câu chuyện hay, chính là có thể vượt qua cực hạn lực ảnh hưởng cá nhân, thậm chí vượt qua không gian.
Đôi con ngươi Nhan Tô Tô phát sáng: “Wow!”
Thì ra giấc mộng của ông chủ cũng rất vĩ đại nha.
Thời khắc này, cô cảm thấy bản thân mình phảng phất như có chút lí giải về cội nguồn tình cảm mãnh liệt của mỗi một người khi bằng lòng làm việc trong một ngành nghề nào đó. Nếu không có sự nhiệt tình