Nghe thấy tiếng thông báo trạm tiếp theo, mọi người vây lại xem, bản đồ dẫn đường trên màn hình ipad không hiển thị thời gian, đến cả đánh dấu địa điểm xung quanh cũng không có, chỉ có một con đường cong cong vẹo vẹo nhìn rất không may mắn, điểm cuối là “Khách sạn Bình An”.
Lúc nãy bọn họ ở trong xe vừa tìm đồ vật vừa giải câu đố, một hồi là cảnh cáo chìm xuống hồ một hồi là dùng đồ ăn mê hoặc, cực kỳ kích thích. Khưu Nhạc mấy năm này tham diễn không ít phim, nhưng cũng không nhịn được nói: “Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta cực kỳ giống màn bắt đầu phim kinh dị vậy …”
Phùng Mạn Lâm vội ôm lấy cánh tay Nhan Tô Tô, suy sụp nói: “Đừng nói nữa! Cậu đừng có nói nữa!”
Phùng Mạn Lâm cũng đã quay rất nhiều phim, năng lực não bổ cũng là hạng nhất, nghĩ đến kịch bản tổ phim làm ra, lại nhìn bốn chữ “Khách sạn Bình An”, liền cảm thấy âm khí âm trầm bổ nhào vào mặt, cả người run lên.
Bây giờ cô hối hận rồi, cực kỳ hối hận. Lúc đầu nên để người đại diện hỏi tổ tiết mục làm theo phong cách nào mới phải. Nếu biết tổ tiết mục đi theo phong cách câu chuyện kinh dị này sớm thì … Nhất định cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời người đại diện QAQ
Nhậm Phi Dực cầm ipad lên nhìn bản đồ chỉ dẫn, điểm sáng biểu thị chiếc xe đang từ từ đến gần điểm cuối có tên “Khách sạn Bình An”, hắn quay qua hỏi Nhan Tô Tô: “Bây giờ cô Nhan có thể phán đoán phương hướng không?”
Nhậm Phi Dực sống ở thành phố này đã rất nhiều năm, hơn nữa dù sao bản thân cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng, đã đi qua rất nhiều nơi quan trọng trong thành phố. Cái tên này tuy hơi đáng sợ, nhưng La Văn Lâm cũng không thể cứ thể mà xây lên một cái “Khách sạn Bình An” để chơi thật được, nhất định là phải có nơi nào đó dựng lên. Nếu Nhan Tô Tô có thể cung cấp phương hướng và khoảng cách nhất định thì Nhậm Phi Dực có thể suy đoán đại khái kiến trúc xung quanh và nơi mà La Văn Lâm lựa chọn.
Lại Tu Minh cũng hiểu ý nghĩ của Nhậm Phi Dực, nhìn Nhan Tô Tô chờ mong nói: “Đúng thế, nếu có phương hướng thì chúng ta có thể đoán được đại khái là nơi nào.”
Nhưng Nhan Tô Tô lắc lắc cái đồng hồ quân dụng, nhíu mày nói: “Phương hướng thay đổi hơi nhanh ….”
Lâm Thiên Lộ nói: “Hay là chúng ta nhớ lại phương hướng một chút, sau đó lại đoán?”
Nhan Tô Tô khó khăn nhìn đồng hồ, phương hướng lại thay đổi rồi: “Bây giờ có lẽ không được rồi.”
Nhậm Phi Dực đoán được nguyên nhân, đỡ trán nói: “Tôi đoán là tổ tiết mục nghe được cô Nhan suy đoán ra phương hướng, nên bọn họ thay đổi con đường khác, hoặc là cứ thể chạy vòng vòng rồi.”
Lúc bắt đầu, tổ tiết mục không nghĩ đến là trên xe còn có một nhân vật kỳ ba mang theo la bàn như Nhan Tô Tô đây, nên xe cứ thế mà đi thẳng, nhưng lúc này biết rồi thì chắc sẽ đổi con đường khác, nhiều lần thay đổi phương hướng, thực sự rất khó đoán được vị trí. Dù sao thì la bàn chỉ có một, lại không có máy đo tốc độ, phương hướng thì thay đổi liên tục, nếu còn thêm cả loại thao tác điên khùng chạy vòng vòng nữa thì đúng là đoán không ra nơi đến được.
Nhưng mà, đến nỗi sao?
Mọi người: ……
Phùng Mạn Lâm chê cười nói: “Chúng ta là tham gia chương trình thực tế, chứ có phải là bắt cóc con tin rồi đoán đoán đoán đâu nhỉ?”
Lâm Thiên Lộ tính cách tốt cũng phải thở dài: Một chương trình thực tế mà thôi, còn tiêu tốn đầu óc trên chuyện nơi đến là sao đây?
Một nhóm người bên tổ tiết mục, từ chế tác, đạo diễn, đến người phác họa kế hoạch cũng đang chửi mắng: Đúng thế! Một chương trình thực tế tốt đẹp của bọn họ, dù cho không có kịch bản thì bọn họ cứ thuận theo mà chơi không phải là được rồi à? Nếu gặp phải vấn đề khó không giải được thì tổ tiết mục giơ cao đánh khẽ cho qua là được rồi! Lúc nãy mấy người ba lần bốn lượt phá đám, hại bọn họ chân tay rối loạn làm ra nhiều việc như thế, có đến nỗi sao!
Khưu Nhạc cũng không để ý hình tượng ngồi xòe ra: “Thôi, khách sạn Bình An thì khách sạn Bình An đi, chỗ nào cũng được, đến nơi sớm chút là được … Tôi đói …”
Nhậm Phi Dực vừa nghĩ liền bật cười: “Cũng phải, nghĩ nhiều quá khéo lại rơi vào bẫy của lão La cũng nên.”
Lại Tu Minh thấy Phùng Mạn Lâm còn đang sợ hãi, liền an ủi: “Cô Phùng không cần phải sợ, dù sao thì chúng ta cũng có nhiều người như vậy, lại nói, đây chỉ là ghi hình tiết mục mà thôi.”
Phùng Mạn Lâm hơi thở phào một hơi, nhưng vẫn như cũ ngồi sát vào với Nhan Tô Tô, sống chết không chịu tách ra, dường như trong nhiều người như vậy chỉ có Nhan Tô Tô mới có thể cho cô cảm giác an toàn vậy. Mọi người thấy thế đều không nhịn được bật cười.
Nhậm Phi Dực cười nói: “Cũng không thể trách cô Phùng được, trước đây tôi được một người bạn mời đi đóng vai khách mời, lúc đến phim trường mới biết đó là phim kinh dị, đến nỗi trên mỗi ống kính cũng treo sợi dây đỏ luôn. Trong phim tôi cũng diễn vai một người dẫn chương trình, lúc kết thúc hạ ống kính xuống, có một diễn viên nhỏ tuổi nói với tôi rằng ‘Chú à, sao sau lưng chú lại dán lên một người vậy’, lúc đó tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh …”
Phùng Mạn Lâm lại đột nhiên ôm chặt cánh tay Nhan Tô Tô, Nhan Tô Tô bất lực nhìn cô một cái.
Khưu Nhạc bất tri bất giác ngồi thẳng dậy, cảm thấy lông tơ sau lưng từng sợi từng sợi dựng đứng lên, nhìn nhìn trước sau phải rái, cảm thấy đề tài này rất nguy hiểm QAQ
Nhậm Phi Dực nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của bọn họ, cũng không cố ý thừa nước đục thả câu, mà nhanh chóng nói ra đáp án: “Kết quả trợ lý của tôi vừa nhìn thì thấy là cái bảng dán tên dùng để phân biệt diễn viên, trên đó dán họ của tôi … họ ‘Nhậm’ ấy mà … Lúc đó mọi người không ở đó đấy thôi, chứ đến cả người bạn đạo diễn của tôi cũng bị dọa trắng cả mặt, thiếu chút nữa là chạy đi thắp hương rồi.”
(họ ‘Nhậm’ phát âm là ‘rèn’, ‘người’ phát âm là ‘rén’, trường hợp ồn ào hoặc người phát âm không rõ thì sẽ bị nghe nhầm, nên bị dọa là sau lưng ông Nhậm có dán một người, té ra là cái bảng dán họ Nhậm thôi)
Mọi người sững sờ, sau đó thì phụt