Phùng Mạn Lâm vừa nghe Nhan Tô Tô nói như vậy thì có chút kinh ngạc. Hả? Với tướng mạo, chỉ số IQ của Nhan Tô Tô, cô ấy có chỗ nào không phù hợp? Nếu như Nhan Tô Tô nói cô không phù hợp với nguyên tác, thì toàn bộ giới giải trí này có ai phù hợp với nguyên tác hơn Nhan Tô Tô?
Phùng Mạn Lâm nghi ngờ nhìn cô:
"Tô Tô, cảnh diễn của cậu trong cũng quay gần xong rồi phải không?"
Nhan Tô Tô gật đầu. Quay xong những cảnh ở China Ocean Shipping, lại đến thành phố điện ảnh quay bổ sung vài cảnh, cảnh diễn của cô cũng gần xong rồi. Vốn dĩ nhân vật chính của là ảnh đế ảnh hậu Tống Triều Thập, Đồ U Liên. Nhân vật Giang Lưu Phương chủ yếu là thời trẻ mà thôi. Chỉ là Nhan Tô Tô không hiểu Phùng Mạn Lâm hỏi cái này để làm gì.
"Cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải người đại diện đã sắp xếp cho cậu thông cáo khác, cho nên cậu mới không tiện? Cậu yên tâm. nếu cậu không muốn nói thì không cần nói. Bộ phim này, tớ vốn chỉ là xem nó là một cơ hội không tệ, nhân vật rất thích hợp với cậu. Cho nên mới muốn cậu đi thử xem sao. Thuận tiện giúp tớ hả giận luôn."
Nhan Tô Tô vừa nghe liền biết Phùng Mạn Lâm hiểu sai rồi. Cô vội vã xua tay giải thích:
"Không có, ông chủ không sắp xếp thông cáo nào cho tớ. Tớthật sự cảm thấy tớ không thích hợp."
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Phùng Mạn Lâm, Nhan Tô Tô thở dài:
"Cậu có biết 21 tuổi mà tốt nghiệp tiến sĩ khó như thế nào không? Không nói đến những trường đại học ở nước ngoài kia, lấy các trường đại học trong nước làm ví dụ. Phải công bố hơn hai bài báo trên SCI*. Cho dù là một người nhảy lớp, 18 tuổi tốt nghiệp đại học, bắt đầu học tiến sĩ, lựa chọn phương hướng, giáo sư hướng dẫn. Đối với một một lĩnh vực nghiên cứu khoa học bắt đầu từ con số 0, đọc bao nhiêu bài báo suốt ngày đêm và một mình tiến hành nghiên cứu để đạt được thành công...Có thể lấy được bằng tiến sĩ trong vòng ba năm, loại người này thực sự là thiên tài xuất chúng. Không chỉ cực kỳ thông minh, mà còn vô cùng nhiệt tình, nghị lực mạnh mẽ và... cực kỳ may mắn mới làm được. Dù sao loại người này, về cơ bản những gì tớ biết, là như vậy đó. Đó là lý do tại sao tớ nói tớ không phù hợp."
*SCI (Science Citation Index) các tạp chí khoa học quốc tế thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ.
Phùng Mạn Lâm nghe xong, nhìn Nhan Tô Tô như nhìn thấy một người lập dị. Cô không biết phải phản bác chỗ nào. Người đờ ra như một khúc gỗ... Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhan Tô Tô, Phùng Mạn Lâm biết Nhan Tô Tô thật sự tự so sánh bản thân mình với nhân vật nguyên tác. Không. Cô ấy thực sự biết chính xác thiết kế nhân vật nguyên tác. Loại quái thai nào mà lấy bằng tiến sĩ ở tuổi 21? Không, không, không. Trên đời thực sự có người như vậy sao? Trong lúc nhất thời, Phùng Mạn Lâm bị lời nói của Nhan Tô Tô làm cho rối loạn.
Cuối cùng, Phùng Mạn Lâm sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cực kỳ muốn lay Nhan Tô Tô:
"A a a a a a, cậu có biết trong toàn bộ giới giải trí này, không có mấy người có thể nói ra những điều này không! Với lại cậu là một diễn viên, có thể hiểu biết sâu sắc về nhân vật như vậy, cậu phải can đảm lên nha!"
Sợ Nhan Tô Tô không biết thực lực của mình đến đâu, Phùng Mạn Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Tô Tô, cậu thật sự không cho rằng đây chỉ là một bộ phim thần tượng đơn thuần. Để tớ nói cho cậu biết, tuy rằng ánh mắt của tớ bình thường, nhưng chị Vương nhà tớ rất lợi hại. Kịch bản mà chị ấy chọn không tệ. này, bối cảnh Mary Sue như vậy, nhưng tại sao lại có nhiều người hâm mộ bản nguyên tác như vậy? Bởi vì trong đó miêu tả rất tinh tế nhiều chi tiết hào môn. Mà quan trọng nhất là có rất nhiều thương hiệu xa xỉ! Bất kỳ một tổ chế tác nào, chỉ cần không kiên quyết xúc phạm số lượng lớn người hâm mộ nguyên tác, muốn thể hiện đúng nguyên tác nhất thì ít nhiều phải tìm những thương hiệu lớn đó để hợp tác. Đây chính là một cơ hội lớn đó!"
Nhan Tô Tô gật đầu "Ừ ừ" hai lần. Phùng Mạn Lâm thực sự muốn ngửa đầu lên trời hét lớn:
"A! Cho dù cậu không thấy sự nhiệt tình của tớ đối với kịch bản này, nhưng cậu hãy nhìn Văn Manh Manh và Chương Kim Ca đi! Tất cả mọi người đều tranh đấu để giành lấy bộ phim này! Nếu không phải bố Hướng Hàm Tinh có mối quan hệ rộng lớn trong giới thời trang, thì làm sao cô ta có thể nhận được mấy đại ngôn kia! Không phải mỗi người trong giới giải trí đều tranh những thứ đó sao?"
Nhìn bộ dạng mãnh liệt đề cử của Phong Mạn Lâm, Nhan Tô Tô suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói:
"Hay là, để tớ đi đọc nguyên tác? Sau đó sẽ đề cập với người đại diện?"
Phùng Mạn Lâm liếc mắt nhìn Nhan Tô Tô một cái, lấy quyển sách ra cho cô:
“Được rồi, dù sao thì nhanh lên. Tớ vừa mới bị loại, nói thế nào thì người ta cũng nợ tớ một nhân tình. Bây giờ tớ giới thiệu, đối phương nhất định sẽ đồng ý gặp cậu một lần. Nhưng những người khác đều không phải là đèn cạn dầu, đặc biệt là Văn Manh Manh. Không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Cậu phải nắm chắc thời gian."
Nhan Tô Tô nhận quyển sách, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn Mạn Lâm."
Phùng Mạn Lâm biết Nhan Tô Tô không phải không biết gì, cô chỉ là muốn đến tận nơi đưa quyển sách cho Nhan Tô Tô mà thôi. Có lẽ xuất phát điểm khá cao, cho nên cô ấy có chút do dự về phim thần tượng? Phùng Mạn Lâm suy nghĩ một chút rồi gạt sang một bên, hai người nói chuyện một lúc thì Phùng Mạn Lâm phải rời khỏi. Tuy rằng không còn hy vọng, nhưng người đại diện của cô quả thực rất có năng lực. Có rất nhiều tài nguyên để cho cô lựa chọn. Phùng Mạn Lâm cũng cần phải đi từng cái một. Quả thực không có nhiều thời gian đến tìm riêng Nhan Tô Tô, nhưng cô không nuốt trôi cục tức người khác giẫm lên cô để thượng vị. Muốn đưa quyển sách cho Nhan Tô Tô, để cho cô giảm bớt cơn tức giận này.
Mà Nhan Tô Tô mở trang bìa đẹp đẽ của ra và bắt đầu cuộc hành trình ở một thế giới khác...
"Tô Tô, em đang đọc cái gì vậy? Quyển sách này rất khó sao? Tại sao đọc mà gương mặt suy tư như vây?"
Tả Thanh Giác ở bên cạnh nhìn thấy Nhan Tô Tô vừa lật trang sách vừa suy tư, nhịn không được cảm thấy Nhan Tô Tô thật đáng yêu, nên đến trêu chọc một chút.
Cảnh quay ở China Ocean Shipping cũng sắp xong, Nhan Tô Tô chuẩn bị hơ khô thẻ tre, mọi người luyến tiếc không nỡ xa cô gái nhỏ thông minh lanh lợi như vậy, đặc biệt là Tả Thanh Giác. Cảnh của Tả Thanh Giác không nhiều, đang suy nghĩ đã về thành phố B rồi, mà danh sách bạn bè của cô ấy là một list dài, cô ấy muốn đưa Nhan Tô Tô đi gặp mặt bạn bè của cô, muốn gây chấn động mấy người kia.
Nhan Tô Tô ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
"Chị Tả, em đang xem cái này."
Tả Thanh Giác thấy mấy chữ , không khỏi "Hả" một tiếng, đây không giống như loại sách mà Nhan Tô Tô thích đọc... Có điều cô ấy cảm thấy cái tên quyển sách có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, mới nhớ ra quyển sách này đang rất nổi tiếng gần đây:
"Em muốn nhận kịch bản này?"
Nhan Tô Tô gật đầu:
"Còn chưa nghĩ đến."
Tả Thanh Giác mỉm cười:
"Em trước đây đã từng đóng một vài bộ phim truyền hình lớn, thỉnh thoảng một bộ phim thần tượng cũng rất tốt. Hơn nữa đằng sau bộ phim này có không ít thương hiệu tài trợ sao? Kiếm 1 2 đại ngôn, địa vị của em trong giới này cũng sẽ cao hơn một tầng."
Nhan Tô Tô nghiêm túc gật đầu. Nhưng vừa nhìn trang bìa, nhịn không được nhíu mày.
Tả Thanh Giác không khỏi cảm thấy kỳ quái:
"Làm sao vậy?"
Nhan Tô Tô nghiêm túc nói:
"Chị Tả, chị đã từng nghe qua câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ chưa? Em vừa tra xem thấy đây là câu lạc bộ IQ cao đẳng cấp thế giới. Thông qua các hoạt động mang tính khiêu chiến cao của câu lạc bộ đầy thử thách mà người tham gia sẽ được công nhận chỉ số IQ cao. Được khẳng định và không ngừng nâng cao, đồng thời chia sẻ thành công của nhau..."
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tả Thanh Giác, Nhan Tô Tô không khỏi nở nụ cười:
"Hãy dành thời gian chứng minh chỉ số IQ của mình, nhưng bản chất nơi này không thể nâng cao nhận thức của bản thân. Loại chuyện này rất lợi hại sao?"
Trong quyển sách đó luôn nói nữ chính thiên tài lợi hại như thế nào. Nhưng không ai trong số những người mà Nhan Tô Tô biết nhàm chán đến mức tham gia câu lạc bộ kiểu này. Mọi người đều quá bận rộn để làm đề tài mỗi ngày, làm thí nghiệm cũng không kịp... Dành thời