Sân viện trong con hẻm sâu này khá yên tĩnh. Có khóm trúc hoa xanh tươi, hành lang uốn lượn, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót truyền đến. Còn thấy một hàng lồng chim treo dưới mái hiên, rất giống phong cách của những những công tử ăn chơi trác táng ở thành phố B ngày xưa. Dường như thành phố rộn ràng nhộn nhịp, cuộc sống hối hả đã bị cô lập bên ngoài.
Nhan Tô Tô đi theo sau lưng Hoắc Lãng, nhìn đông nhìn tây, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc mới mẻ. Hoắc Lãng dường như không xa lạ với nơi này. Hai ba câu liền thuận miệng giới thiệu ở đây cho Nhan Tô Tô. Đây là sản nghiệp riêng của Đoàn Thị, không nhận khách không đặt phòng trước, cũng không nhận order. Lúc đặt trước, khách hàng chỉ cần báo số lượng người và thời gian, về phần đồ ăn ngày hôm đó, còn phải tùy tâm tình của đầu bếp. Mặc dù vậy, muốn đặt được một bàn ở đây, không phải là điều dễ dàng.
Phương thức kinh doanh tự cao tự đại như vậy khiến cho Nhan Tô Tô có chút choáng váng. Hai người vừa nói chuyện vừa cười cười rồi tiến vào phòng bao. Nội thất bên trong rất đặc biệt, bên cạnh bàn ăn là phòng trà bằng gỗ lim. Ngũ Đạo Viễn đang ngồi nói chuyện cùng với hai người khác. Nhan Tô Tô biết một người trong đó, đó chính là đạo diễn Vi của đài truyền hình quốc gia. Lúc Nhan Tô Tô tham gia buổi thử vai diễn đã có duyên gặp mặt một lần. Lần này Ngũ Đạo Viễn mời khách, cũng mời đối phương đến luôn.
Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đi vào, tất nhiên không thể thiếu một màn chào hỏi.
Ngũ Đạo Viễn mỉm cười giới thiệu Nhan Tô Tô với mấy người thoạt nhìn không tầm thường ngồi bên cạnh:
"Tô Tô, mau đến nhận thức tổng giám đốc Chung một chút. Lần trước ở hội nghị cao cấp không phải giả mạo nhân viên của tổng giám đốc Chung sao, còn không nhanh đi đến chào hỏi "ông chủ" của em một tiếng?"
Nhan Tô Tô kịp phản ứng, vội vàng cười nói:
"Xin chào Chung lão tiên sinh. Chuyện lần trước xảy ra đột ngột, có chút đường đột rồi."
Cô tuổi không lớn lắm, mặc một bộ váy màu xanh ngọc, làn da trắng nõn rạng rỡ. Nụ cười tỏa sáng như vậy quả thật làm cho cả căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Ngược lại vị Chung lão tiên sinh kia cười rất sảng khoái:
"Tổng giám đốc Ngũ, cậu cũng biết nói đùa rồi."
Ông ấy dùng giọng nói đặc trưng của người miền Nam nói:
"Lần trước rất cảm ơn cô Nhan đã cứu giúp. Lần này cũng là mượn cơ hội gặp mặt để nói lời cảm ơn cô Nhan."
Nhan Tô Tô liền nói không dám. Đừng nói đến mấy lão đại của tập đoàn Gia Hòa, với tuổi tác của vị tổng giám đốc Chung này, cô thật sự không đảm đương nổi lời nói khiêm tốn của vị trưởng lão này... Có điều, trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái. Với thân phận của vị tổng giám đốc Chung này, kỳ thật ông ấy không nhất thiết phải tham dự bữa cơm này nhỉ? Về phần nói lời cảm ơn với cô, trong lòng Nhan Tô Tô càng biết là càng không thể. Dù sao chuyện kia, là đối phương nợ đàn anh Ngũ một nhân tình.
Đạo diễn Vi ngồi bên cạnh nghe mọi chuyện từ trong miệng tổng giám đốc Ngũ, không khỏi kinh ngạc:
"Trong vòng hai ba phút, Tô Tô có thể nhìn qua là nhớ sao? Thật sự rất lợi hại!"
Mặc dù ở buổi thử vai lần trước, biểu hiện Nhan Tô Tô quá bất ngờ, nhưng dù sao cũng là bản lĩnh chuẩn bị trong 1 tiếng đồng hồ, nội dung có lẽ Nhan Tô Tô đã học qua. Nhưng mà nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy lên sân khấu... Trước đó chưa từng nhìn thấy bài đọc diễn thuyết mà có thể nhìn một lần liền nhớ, quả thật đây chính là năng lực!
Chung lão tiên sinh nói:
"Lúc tôi nghe điện thoại, nhân viên nói đã tìm được người giúp đỡ lên sân khấu, phản ứng đầu tiên của tôi là quá hồ đồ. Tổng giám đốc Ngũ ngồi bên cạnh tôi nói cô gái kia là học muội của hắn, thật sự không sao đâu, tôi mới nửa tin nửa ngờ... Cuối cùng cô Nhan lên sân khấu, phát biểu quả thật quá xuất sắc. Sau đó rất nhiều lão tổng tìm tôi cười đùa nói muốn đào người. Tôi nói nhân viên xuất sắc như vậy, tôi phải giấu kỹ, hahahhaha."
Mọi người trên bàn đều bật cười, Nhan Tô Tô vội vã giải thích:
"Cũng bởi vì bài diễn thuyết của ngài viết rất tốt, tôi nhìn qua một lần liền học thuộc, cũng học được rất nhiều điều trong đó."
Mọi người ở đây đều có kinh nghiệm xã hội hơn nhiều so với Nhan Tô Tô, tất nhiên nhìn ra được cô thật sự cảm thấy như vậy. Bọn họ không khỏi sinh ra ấn tượng tốt. Cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp lại không chút kiêu ngạo. Rất khó để không thích một cô gái như vậy.
Mà đạo diễn Vi ngồi bên cạnh nghe vậy, càng kinh ngạc hơn. Học muội của tổng giám đốc Ngũ sao? Nếu nhớ không lầm, Ngũ có bằng cử nhân và bằng tiến sĩ của cùng một trường đại học... Chẳng lẽ Nhan Tô Tô cũng tốt nghiệp trường đại học T. Đây cũng quá khiêm tốn rồi!
Nhìn Hoắc Lãng ngồi bên cạnh, ý đầu của đạo diễn Vi lóe lên suy nghĩ.
Theo nghi thức xã giao, sau khi Nhan Tô Tô chào hỏi tổng giám đốc Chung xong, cô liền giới thiệu Hoắc Lãng cho Ngũ Đạo Viễn và Chung lão tiên sinh.
Thật ra đây là lần đầu tiên Ngũ Đạo Viễn chính thức gặp Hoắc Lãng. Lần trước Nhan Tô Tô đi thử vai, lịch trình của Ngũ Đạo Viễn dày đặc, không có thời gian đến gặp Nhan Tô Tô. Lần này đã có cơ hội bắt tay với Hoắc Lãng:
"Tổng giám đốc Hoắc tuổi trẻ tài cao. Học muội này của tôi còn cần anh phải chăm sóc nhiều hơn."
Giọng điệu hài hước nhưng mặt ngoài của lời nói không thiếu sự ủng hộ dành cho Nhan Tô Tô. Đều là sinh viên trường đại học T, Nhan Tô Tô nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, cô gái nhỏ thông minh, thật hiếm khi kiên trì những việc mình làm. Ngũ Đạo Viễn đã nghe nói một vài chuyện lùm xùm trong giới giải trí, Nhan Tô Tô chỉ mới bước chân ra khỏi cổng trường không lâu, nhân cơ hội này, tất nhiên hắn phải chào hỏi người đại diện của Nhan Tô Tô một chút.
Nhan Tô Tô nghe thấy vậy không khỏi có chút xấu hổ:
"Cảm ơn đàn anh Ngũ... Ông chủ vẫn luôn quan tâm em."
Hoắc Lãng mỉm cười gật đầu:
"Tô Tô là nghệ sĩ mà tôi ký hợp đồng, đó là điều nên làm."
Đạo diễn Vi bên cạnh ha ha cười:
"Tổng giám đốc Ngũ, ngài thật sự là một câu đoán trúng. Khu khai phá phía tây bắc thành phố B mà lần trước giám đốc Tư của ủy ban quản lý đã nói đang tiến hành một hạng mục khu vui chơi giải trí kết hợp công nghệ cao, biến thành trung thôn* trở thành khu vui chơi ... Này, hạng mục đó chính là do tổng giám đốc Hoắc đầu tư vào."
*Thành trung thôn (城中村): hay còn gọi là làng trong phố. Để tồn tại ở các thành phố lớn với chi phí sinh hoạt đắt đỏ và tiết kiệm tiền gửi về quê, họ thường tập trung thuê nhà ở các khu nhà trọ giá rẻ. Người TQ gọi những khu nhà đó là “làng trong phố”.
Ngũ Đạo Viễn cảm thấy kinh hãi không thôi. Xem ra vị tổng giám đốc Hoắc này không chỉ là một người đại diện đơn giản như vậy.
Tin tức lớn nhỏ về các khu vực của thành phố B đều rất sôi động, huống chi hạng mục phát triển khu vực tây bắc kia là một trong những hạng mục ngôi sao của năm nay, rất nổi tiếng. Chỉ là Ngũ Đạo Viễn không ngờ, phía sau lại là một người như Hoắc Lãng.
Trong lòng Nhan Tô Tô phản bác, không phải chỉ là một khu vui chơi sao? Còn có công nghệ cao kết hợp vui chơi giải trí... Ông chủ thật biết cách đóng gói.
Hoắc Lãng xua tay nói:
"Đạo diễn Vi nói đùa rồi. Bên phía chúng tôi chỉ là một hạng mục nhỏ. Hơn nữa, tổng giám đốc Chung mới là chuyên gia về hoạt