Chương 92:
Phần biểu diễn của Nhan Tô Tô nhìn rất đơn giản, lời thoại thậm chí chỉ đơn giản như một vài chữ, nhưng nó thực sự không đơn giản một chút nào. Bởi vì cô đã thông qua ánh mắt, biểu cảm và thậm chí cả chuyển động cơ thể của bản thân để xây dựng cảnh tượng rõ ràng. Văn Manh Manh thì bỏ đi. Phần diễn xuất của Chương Kim Ca cho thấy cô ta rất có dã tâm. Nếu không, cô ta đã không liên tiếp quay mấy bộ phim văn học nghệ thuật ăn khách tại phòng vé, hiện tại lại phải dựa vào phim thần tượng để trở máu.
Hiện tại Chương Kim Ca cảm thấy mình đã đánh giá thấp Nhan Tô Tô. Mặc dù tiến vào giới giải trí không lâu, nhưng đối phương có thể có danh khí và độ nổi tiếng như bây giờ không phải là đồ cho không. Bộ phim này, ngoài Văn Manh Manh thích làm quỷ, thì Nhan Tô Tô cũng được coi là thực lực mạnh... Nghĩ đến mấy bình luận trên weibo kia, có lẽ, Nhan Tô Tô - Bình hoa IQ cao - cũng không phải là giả.
Văn Manh Manh thì khác. Chưa đọc qua nguyên tác, cũng không biết câu lạc bộ Môn Bác Lạc kia là gì. Nói mấy lời buồn cười gì mà tốc độ, sự nhẫn nại. Lúc này tất nhiên cô ta không yêu cầu thử vai thêm lần nữa. Chỉ nhìn An Kỳ Thâm nhã nhặn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn Nhan Tô Tô không biết đang suy nghĩ gì.
An Kỳ Thâm từ ngồi sau máy theo dõi đứng dậy, gật đầu với Tuyên Hồng, biểu thị buổi thử vai hôm nay đã kết thúc. Đối với diễn xuất ba nữ minh tinh này, trong lòng hai người đã nắm chắc.
Tuyên Hồng bật cười đứng dậy:
"Rất cảm ơn ba vị mỹ nữ đã đại giá quang lâm ngày hôm nay. Diễn xuất lúc nãy của ba vị trong buổi thử vai hết sức đặc sắc. Tiếp theo tổ chế tác của chúng tôi còn phải thương lượng một chút và sẽ liên hệ lại sau. Bây giờ chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người nữa..."
Không đợi Tuyên Hồng nói xong, Chương Kim Ca đã đứng dậy, cười nói:
"Tổng giám đốc Tuyên, cảm ơn đã tiếp đãi ngày hôm nay. Như lúc nãy tôi đã nói, từ một quyển sách cho đến một tác phẩm, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến nó. Phía bên tôi, đều rất dễ nói chuyện."
Câu nói này rõ ràng ám chỉ điều gì đó khác. Ngoài việc cô ấy tham gia vào bộ phim, các nguồn tài nguyên khác cũng sẽ được đầu tư vào. Điều này có ý nghĩa rất sâu sắc. Dù sao Chương Kim Ca cũng là một tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng, đại ngôn hay nhân mạch trong giới đều không ít. Tuyên Hồng cười, đứng dậy muốn tiễn Chương Kim Ca đi, thoạt nhìn có lời muốn nói với cô ta. Lúc ông ta đi ngang qua người Văn Manh Manh, Văn Manh Manh đột nhiên cười nói:
"Tổng giám đốc Tuyên, lúc nãy quyên giới thiệu với ông, vị ngồi bên cạnh tôi đây chính là Tổng giám đốc Kinh của công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng."
Vị Tổng giám đốc Kinh kia khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn là một người thành đạt, đưa tay về phía Tuyên Hồng. Tuyên Hồng không thể không dừng lại. Dưới cảnh tượng như vậy, ông ta phải đưa tay ra, bắt tay đối phương. Vốn Tuyên Hồng chỉ muốn tiễn Chương Kim Ca, nói nhanh vài câu thôi, kết quả đã bị vị Tổng giám đốc Kinh này chặn lại:
"Công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng của chúng tôi có ý muốn mở rộng phạm vi kinh doanh. Đang cân nhắc gào giới giải trí. Nếu như tổng giám đốc Tuyên có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cụ thể một chút."
Văn Manh Manh nghe xong mỉm cười, trìu mến nắm lấy cánh tay còn lại của Tổng giám đốc Kinh. Tổng giám đốc Kinh nhìn cô ta, cười nói:
"Manh Manh là một cô gái rất nghiêm túc. Cô ấy đã muốn này từ lâu rồi, lần này cô ấy nhất định muốn tôi đến xem hạng mục này..."
Dều là người trong giới, hành động bỏ tiền mua một vai diễn cho nữ minh tinh không có gì là xa lạ. Nhưng lời nói xã giao hoa mỹ như vị Tổng giám đốc Kinh này thì không có nhiều. Đối phương không phải là người bình thường mà Tuyên Hồng cũng không thể bỏ mặc người còn lại được. Ông ta chỉ có thể quay đầu áy náy nhìn Chương Kim Ca, tỏ ý cô chờ một chút. Chương Kim Ca gật đầu, trong lòng cười nhạt. Cô ta biết Văn Manh Manh muốn giở trò quỷ.
Văn Manh Manh cũng không phụ sự mong đợi của Chương Kim Ca. Lúc Tổng giám đốc Kinh và Tuyên Hồng nói chuyện, Văn Manh Manh thỉnh thoảng cười duyên biểu đạt ý nghĩ của mình đối với , người hâm mộ của cô ta cũng rất mong đợi, vân vân. Mà công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng quả thực muốn chuyển sang ngành truyền thông. Vị Tổng giám đốc Kinh này là phú nhị đại, gia cảnh rất giàu có. Tuyên Hồng càng muốn làm quen... Người đầu tiên nhìn không vừa mắt cảnh này không phải là Chương Kim Ca thiếu kiên nhẫn mà là DY.
Đại tiểu thư bỗng nhiên đứng dậy, bàn ghế hơi dịch chuyển vang lên âm thanh thanh thúy khiến tất cả mọi người phải nhìn qua. DY khoang hai tay trước ngực, cười lạnh:
"Tùy tiện mang theo một cái túi tiền đến liền muốn đóng vai diễn trong tác phẩm của tôi? Nói cho cô biết, không thể nào!"
Bộ dạng của Văn Manh Manh trông rất mảnh mai, nhưng đối mặt với DY đang gây khó dễ, cô ta cắn môi, thoạt nhìn nhát gan nhưng lại rất không sợ hãi mở miệng:
"Tôi chỉ là nghe nói đoàn phim đang gặp chuyện khó khăn cho nên mới giới thiệu Tổng giám đốc Kinh đến..."
DY cười lạnh: "Được rồi. Đừng nói chúng tôi thiếu tiền. Cho dù có thiếu, loại phụ nữ vừa ngu xuẩn vừa xấu xí như cô, cũng không xứng diễn vai nhân vật chính của tôi."
Sáu chữ "Vừa ngu xuẩn vừa xấu xí" được nói ra, Văn Manh Manh tức giận run người. Từ lúc cô ta xuất đạo đến bây giờ, ai dám nói cô ta như vậy? Người hâm mộ của cô ta sẽ dìm chết đối phương. Hình tượng nhu nhược yếu đuối mà Văn Manh Manh cố gắng giữ gìn từ trước đến nay suýt chút nữa không giữ được mà chửi ầm lên. May mắn thay, vị Tổng giám đốc Kinh đứng bên cạnh đột nhiên biến sắc nói:
"Vị tiểu thư này, xin chú ý lời nói của mình! Mọi người đều là người văn minh."
Sau đó hắn vội vàng cúi đầu an ủi Văn Manh Manh sắp khóc.
DY khinh thường nhìn hai người nói:
"Anh thấy tôi nói chuyện chưa đủ văn minh. Để tôi giải thích rõ ràng cho anh biết. Ngay cả câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ là một câu lạc bộ gồm những người có IQ cao cũng không biết. Cái gì mà tốc độ, sức chịu đựng... Đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì? Nếu không biết thì trực tiếp nói không biết. Không biết mà còn ở trước mặt người biết ra vẻ hiểu biết. Đây không phải là ngu xuẩn sao?"
"Gương mặt đó của cô ta, xương gò má, góc hàm, có chỗ nào chưa gọt qua? Từ cơ gò má cho đến mũi, ngực, có chỗ nào chưa độn qua? Động nhiều dao kéo như vậy, mặt đều cứng đơ. Hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú, vốn hắt xì cũng thấy khó khăn rồi. Ăn mặc trang điểm cố ra dáng học sinh, vừa nhìn liền thấy gương mặt phong trần không giống học sinh chút nào. Không xấu thì là cái gì? Người xấu xí cũng đừng có ra ngoài tác oai tác quái..."
DY độc mồm độc miệng. Vị Tổng giám đốc Kinh kia bối rối, đầu óc bối rối, không biết phải đánh trả như thế nào, hay là đang nghĩ đến gương mặt của cô bạn gái mới của mình là do phẫu thuật thẩm mỹ tạo thành. Văn Manh Manh kịp phản ứng, quyết đoán kịp thời, "Oa" một tiếng, giả vờ bụm mặt chạy ra ngoài. Vị Tổng giám đốc Kinh kia không kịp nghĩ gì, vội vã đuổi theo. Trợ lý của Văn Manh Manh tất nhiên cũng hoang mang, lo sợ vội vã chạy theo.
Miệng thổi bay một đám người. DY quét mắt một vòng, rồi dừng lại trên người Chương Kim Ca. Dù sao cũng đã trải qua chuyện lớn, Chương Kim Ca cảm thấy sảng khoái trong lòng vì mình chỉ mới động có một chút. Mặc dù cô ta không sửa nhiều như Văn Manh Manh, nhưng nữ minh tinh ai không phải bảo dưỡng gương chứ. DY độc miệng nhưng cô ta không sợ.
"Về phần cô..."
Tuyên Hồng hét lên trước khi DY tiếp tục mở miệng nói:
"Cô DY! Cô nháo đủ chưa!"
DY nhướng mày cười, lạnh lùng nói:
"Nháo? Rốt cuộc là ai nháo trước? Chọn cái loại mặt hàng này đến thử vai. Những lời ban đầu tôi nói còn chưa rõ sao?"
Nhà sản xuất Tuyên Hồng có chút danh tiếng trong giới, lúc này đã mất đi sự uyển chuyển múa máy:
"Cô DY, quay phim truyền hình không phải là trò chơi của mấy tiểu thư cậu ấm nhà giàu. Tôi khuyên cô trước khi mở miệng, hãy xem kỹ hợp đồng của chúng ta."
Nếu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng trách hắn không có tình cảm.
Nói xong, Tuyên Hồng vậy mà bỏ mặc DY, quay người về phía Chương Kim Ca, Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng nói:
"Xin lỗi, buổi thử vai ngày hôm nay chúng tôi không sắp xếp tốt. Để tôi tiễn mọi người ra ngoài."
Lúc này, Tuyên Hồng thậm chí không nói gì về sự sắp xếp tiếp theo. Đối với vai trò một nhà sản xuất, kết hợp với những lời lúc nãy hắn nói với DY, không khỏi khiến người khác miên man suy nghĩ.
Trên đường đi ra ngoài, Chương Kim Ca đi phía trước với Tuyên Hồng. Cô ta không nhịn được hỏi:
"Tác giả nguyên tác của mọi người, cho dù kiêm luôn chức biên kịch, thì cũng quá oai phong lẫm liệt rồi.... Tổng giám đốc Tuyên, ông còn muốn ăn vai chính của cô ấy không?"
Sắc mặt của Tuyên Hồng không tốt. Đối diện với Chương Kim Ca, trước đây bọn họ đã từng hợp tác với nhau, tương đối quen thuộc. Chương Kim Ca cũng là do hắn mời tới, ít nhiều dặn dò vài câu:
"Cô ấy không chỉ là nguyên tác, công ty cũng là của cô ấy."
Nói đến đó, Chương Kim Ca có chút sững sờ. Cô ta nhớ đến chuyện trước đây nói về bản quyền của với giá trên trời, công ty lớn nào cũng không mua nổi, cuối cùng giao cho công ty nhỏ này. Chương Kim Ca mới hiểu được một chút, cảm thấy vị đại tiểu thư này tự viết sách, tự bỏ tiền ra làm phim... Đây không phải trò chơi của kẻ có tiền sao.
Cô ta an ủi Tuyên Hồng:
"Có tiền là ông nội. Chỉ là tổng giám đốc Tuyên, ông..."
Tuyên Hồng cười lạnh:
"Đúng vậy, có tiền mới là ông nội."
Không đợi Chương Kim Ca nói thêm gì thì thang máy đã đến. Tuyên Hồng đưa họ vào thang máy. Coi như là tất cả phép lịch sự của buổi