Đoàn Bân Văn nhìn thấy Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng đứng lại nhìn chiếc xe Rolls-Royce Phantom kia. Hắn đi đến phía trước chào hỏi một tiếng.
Cửa xe mở ra. Một người mang kính râm, ăn mặc sang trọng, xịt nước hoa, quả nhiên là người quen mà Nhan Tô Tô đoán - Người bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce Phantom - Chính là vị nhị tiểu thư Chung gia.
Nhưng lúc này, tuy không giảm bớt vẻ kiêu ngạo nhưng nụ cười và giọng nói lại ngọt ngào hiếm thấy:
"Tổng giám đốc Đoàn, không ngờ đây là sản nghiệp của anh."
Đoàn Bân Văn cũng không hào sảng như lúc cụng ly uống rượu với Hoắc Lãng, mà rất có chừng mực gật gật đầu nói:
"Cô DY khách khí rồi. Không phải là sản nghiệp gì, chỉ là một nhà hàng nhỏ mà thôi."
Đoàn Bân Văn nói xong liền dẫn Chung nhị tiểu thư vào phòng khách. Vốn dĩ DY còn mỉm cười tiếp tục khách sáo vài câu với Đoàn Bân Văn, nhưng khi nhìn thấy Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng ở bên cạnh thì giật mình. Sáng sớm, hai người này ở đây, tuyệt đối không phải là để ăn cơm... Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì đó với tổng giám đốc Đoàn?
Nhan Tô Tô gật đầu cười, xem như là chào hỏi. Chung Cảnh Văn cũng chỉ có thể đè xuống kỳ quái trong lòng, đi theo Đoàn Bân Văn vào phòng khách.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đoàn Bân Văn cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng:
"Cô DY, hạng mục kia của ngài là lão Phùng nói cho tôi biết. Tôi cũng tin tưởng đây là một hạng mục tốt. Nhưng con người của tôi quả thật không có chí lớn, càng không có bản lĩnh. Canh giữ mảnh đất rộng ba sào này, tôi thích làm ăn, dự án đầu tư hay gì đó, thật sự tôi không làm được."
Mặt Chung Cảnh Văn biến sắc, không khỏi sốt ruột. Đoàn Bân Văn đưa tay lên, ngăn cản sự nóng vội của cô, nói:
"Lão Phùng là bạn bè lâu năm của tôi, ngài là người mà hắn tự mình giới thiệu, phần ân tình này tôi không đủ sức. Ngược lại vị anh em này của tôi đúng lúc làm trong ngành giải trí. Hôm nay vừa vặn cậu ta ở đây, hạng mục cần vốn đầu tư của ngài vừa lúc có thể lấy ra cho cậu ta xem xem."
Chung Cảnh Văn nhìn Hoắc Lãng, sắc mặt đột nhiên hết sức lúng túng.
Cô ta không nghĩ được, xoay đi xoay lại, vậy mà lại phải cầu xin đến trên đầu người đại diện của Nhan Tô Tô. Hai lần gặp mặt trước đây... Cô ta không bao giờ nghĩ đến, có một ngày, cô ta phải cầu xin đối phương. Lúc này, cô ta không khỏi có khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt của Chung Cảnh Văn, Đoàn Bân Văn nghĩ cô nghi ngờ thực lực của Hoắc Lãng, cho rằng cô đang từ chối. Đoàn Bân Văn lạnh lùng nói:
"Cô DY, thực lực của người anh em này của tôi trong ngành giải trí. Nói cách khác, nếu cậu ấy không tiếp nhận hạng mục của ngài, thì tôi dám nói, toàn bộ ngành giải trí, cũng chỉ có vài người nhận. Tôi giới thiệu hạng mục này với cậu ấy, cũng chỉ vì nể mặt mũi của lão Phùng. Hy vọng ngài có thể hiểu rõ."
Chung nhị tiểu thư hít một hơi sâu, siết chặt nắm đấm, ngón tay tinh xảo bấm mạnh vào lòng bàn tay. Lúc cô khó khăn không biết mở miệng như thế nào thì Hoắc Lãng lại cười nói:
"Văn Tử, cậu hiểu lầm rồi. Chúng tớ và cô Chung trước đây đã từng gặp qua vài lần, may mắn quen biết. Không nghĩ đến hôm nay lại gặp mặt."
Đoàn Bân Văn kinh ngạc, vậy mà bọn họ quen biết nhau sao? Nhưng mà ngay lập tức hắn nhận ra rằng giới giải trí vốn không lớn, có thể có năng lực làm ra hạng mục lớn, trong ngành giải trí cũng chỉ có lui lui tới tới mấy người. Chỉ cần nhìn sắc mặt hai bên, tuy Hoắc Lãng khách khí nhưng sợ rằng mấy lần gặp mặt trước không được vui vẻ cho lắm?
Đoàn Bân Văn nhớ lại lời nói của lão Phùng. Cô Chung này căn cơ ở Hồng Kông, xuất thân hào môn. Vốn tự mình quay hạng mục cũng chỉ như một trò chơi, nhưng không ngờ lại xích mích gia đình, chặt đứt quan hệ. Đoàn Bân Văn chỉ muốn một lòng một dạ mở quán cơm, không muốn đến chỗ tốt hơn. Nhưng mà thân phận của đối phương, vậy mà lại không có một người bạn nào ở Hồng Kông sẵn sàng cho mượn một số tiền làm vốn để bắt đầu dự án, mà phải nhờ lão Phùng tìm hắn..... Điều này thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Chung Cảnh Văn nhìn Hoắc Lãng, miễn cưỡng cười nói:
"Đúng vậy, lại gặp mặt."
Hoắc Lãng cũng không trễ nải, đi thẳng vào vấn đề:
"Hạng mục của cô Chung là phải không? Có thể mạo muội hỏi một chút, vốn của dự án bao lớn, tiến độ hiện tại như thế nào?"ên>
Trước đó làm người đại diện, bây giờ lại làm người đầu tư xem hạng mục, dù sao góc độ cũng không giống nhau.
Nghe được câu hỏi của Hoắc Lãng, Chung Cảnh Văn không khỏi vui mừng. Đối phương không cố ý làm cô khó xử, mà là trực tiếp hỏi về hạng, ít nhất đó cũng là một tín hiệu đáng mừng. Cô vội vàng lấy tài liệu từ trong túi xách Birkin* bên cạnh ra, vừa đưa cho Hoắc Lãng, vừa nói:
*Túi xách Birkin là một loại túi xách bằng da sản xuất bởi Hermès, được đặt tên theo nữ diễn viên và ca sĩ Jane Birkin. Một chiếc Hermès Birkin có giá 10.000 – 150.000 USD, tùy thuộc vào kích cỡ và chất liệu. Năm 1981, Jean-Louis Dumas, CEO của Hermès ngồi cạnh cô người mẫu kiêm diễn viên Jane Birkin trên một chuyến bay từ Paris đi London. Trò chuyện với CEO của Hermès, Jane đã phàn nàn về chiếc túi xách của mình và bày tỏ ý muốn có một chiếc túi hoàn hảo để đi dạo cuối tuần. CEO của hãng Hermès lúc đó là ông Dumas đã cảm thấy rất hứng thú và đề nghị cô miêu tả đích xác về kích cỡ cũng như tính năng của chiếc túi mong muốn. Chỉ ít ngày sau, Jane nhận được một chiếc rất ưng ý, và kể từ đó, Hermès Birkin đã trở thành một biểu tượng đầy quyền lực trong làng thời trang thế giới.
"Dự tính ban đầu là 90 triệu tệ, đã dùng hết 10 triệu tệ rồi..."
Hoắc Lãng nhíu mày:
"90 triệu?"
Một kịch bản phim thần tượng cần đến 90 triệu? Quay cái gì vậy?
Chung Cảnh Văn vội vàng nói:
"Trong đó có rất nhiều đạo cụ và bối cảnh được phục chế..."
Hoắc Lãng vừa lật xem bảng hạng mục, vừa không khách khí ngắt lời cô ta:
"Việc quay phim vẫn chưa bắt đầu, và các đạo cụ hiện trường cũng chưa được thiết lập. 10 triệu tệ đã đi đâu?"
Chung Cảnh Văn vặn ngón tay:
"Tôi đã nhờ các nhà thiết kế hàng đầu ở nước F thiết kế bối cảnh, còn có thiết kế quần áo... Tất cả những thứ đó đều phải được trả trước."
Hoắc Lãng liếc cô ta một cái, không nói lời nào mà nhìn xuống chi tiết ngân sách và tiến độ của dự án. Nhưng Chung Cảnh Văn lại càng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được. Nhan Tô Tô không khỏi đồng tình nhìn cô ta. Lúc làm việc, ông chủ rất sắc bén, loại áp lực đó sẽ tỏa ra bốn phía.
Tốc độ Hoắc Lãng lật xem từng trang không chậm. Khi đóng tài liệu lại, Chung Cảnh Văn cảm thấy như đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu rồi.
Hoắc Lãng mở miệng nói:
"Cô Chung, với tư cách là người đại diện, tôi đã xem qua hạng mục này trước đó rồi, thấy rất có triển vọng cho Tô Tô. Hiện tại nếu tôi muốn đầu tư vào dự án này, cũng là dưới tiền đề này. Cô có đồng ý không?"
Chung Cảnh Văn nghe Hoắc Lãng nói như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Lãng sẵn sàng đầu tư và để Nhan Tô Tô đóng vai chính. Tất nhiên điều đó không có gì tốt bằng. Vốn dĩ người mà cô ta nhìn trúng cũng chính là Nhan Tô Tô. Những người khác không xấu xí thì cũng ngu xuẩn... Nhan Tô Tô chính là người thích hợp nhất. Vì vậy cô ta liền vội vàng gật đầu nói:
"Được."
Nhưng ngoài dự liệu của mình, Hoắc Lãng quay đầu qua Nhan Tô Tô, hỏi:
"Trước đó cô đã xem qua này, bây giờ cô có còn muốn quay không?"ên>
Lòng Chung Cảnh Văn không khỏi nhảy lên. Cô ta không ngờ Hoắc Lãng lại trưng cầu ý kiến của Nhan Tô Tô! Đoàn Bân Văn ở bên cạnh