Cuối cùng Chung Cảnh Văn cũng thành công chống đỡ bộ dạng kiêu ngạo của mình về nhà. Sau đó là vội vàng tháo trang sức, thay áo quần, mở máy vi tính. Quy trình dưỡng da thường ngày cũng bị cô ta ném sang một bên. Mở những chú ý mà Nhan Tô Tô đã đánh dấu trong kịch bản. Bắt đầu... Sửa kịch bản.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn. Mặt trời lặn rồi mặt trời mọc.
Thức trọn hai đêm, cô ta nằm trên máy tính, đầu óc mơ hồ, toàn dựa vào cà phê tiếp tục cuộc sống. Cuối cùng đến sáng sớm ngày ước định, trời còn chưa sáng đã gửi kịch bản cho đoàn phim, sau đó ôm đầu ngủ bù. Khi tỉnh dậy lần nữa, Chung Cảnh Văn nghĩ đến thành tích to lớn của mình đã hoàn thành việc sửa lại toàn bộ kịch bản trong hai đêm một đêm. Quả thật không thể tin được cô ta đã tự mình làm được điều đó... Lúc này, cô ta cảm thấy bản thân mình quả thật là người không có gì không làm được!
Tất nhiên, đây là trước khi cô ấy vào nhóm nói chuyện trên mạng của đoàn phim.
Lúc cô vào nhóm, một đám vuốt mông ngựa: [Nhìn xem! Cô DY quả nhiên không sao!], [Cô Chung thật sự là người giữ chữ tín!]
Chung Cảnh Văn gửi một biểu tượng cảm xúc so easy qua.
Sau đó một tin nhắn mới hiện ra. Không biết tại sao, bức ảnh avatar quái dị đó + tên của Nhan Tô Tô khiến cô ta có chút rùng mình khi nhìn thấy nó.
Chung Cảnh Văn siết chặt điện thoại di động và ổn định tâm trí, chuẩn bị tâm lý đọc kỹ tin nhắn:
[Cô DY thật tuyệt! Tôi cũng đã sửa lại bản thảo thứ hai rồi! Mời cô DY xem qua một chút ~ Hoặc là chúng ta có thể thảo luận từ xa ~]
Ting ting, một file mới được gửi lên.
Cô DY:...
WTF! Cô ta vừa mới sửa xong kịch bản? Mà Nhan Tô Tô đã đọc xong kịch bản mới được sửa rồi???
Cô DY chỉ muốn nhìn thấy bóng tối trước mắt, hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta cúi đầu nhìn, biểu tượng cảm xúc So easy của cô ta vẫn còn treo ở đó. Cô ta chỉ muốn quay trở lại một phút trước đó, tiện tay bóp chết chính mình đi! Bây giờ muốn giả chết trên nhóm trò chuyện cũng không được...
Cắn răng mở tập tin kia ra. Chú giải màu đỏ tươi khiến cô không thể nhịn thêm được nữa. Bấm vào biểu tượng gọi video cho Nhan Tô Tô.
Đối diện với gương mặt sáng ngời trong video, DY còn chưa lên tiếng, thì Nhan Tô Tô mơ màng mở to mắt hỏi:
"Hả? Cô là ai?"
Tuyên Hồng và những người khác cũng lần lượt vào cuộc gọi video, chưa hiểu chuyện gì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai " A____!". Trong nháy mắt Chung nhị tiểu thư thoát khỏi cuộc gọi video ---- Cô ta lúc nãy vừa mới rời giường, chưa có rửa mặt, chưa trang điểm, chưa chải tóc aaaaaaaaaaa!
Nhan Tô Tô kịp phản ứng. Hóa ra cô gái thanh tú lúc nãy là... Cô DY? Phong cách ngự tỷ ngày thường của cô ấy là do trang điểm mà ra? Thật sự rất lợi hại!
Mọi người trong camera cũng kịp phản ứng, nhìn nhau, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Vài ngày sau, sáu phiên bản lớn đã được sửa đi sửa lại, và hơn 20 phiên bản phụ... Tiểu thư Chung Cảnh Văn đã hoàn toàn thờ ơ với bộ dạng nhếch nhác của mình trước camera, cô đang ôm đầu bùng nổ, sau đó khóc rống lên nói:
"Tôi không sửa nữa.... Tôi không sửa nữa đâu, huhuhuhu....."
Mọi người trong căn phòng làm việc ở đầu bên kia nghe được thanh âm này không nhịn được xì xào bàn tán: Nghe thấy không? Nhan Tô Tô lại ép điên, a không, phải là ép ngốc một biên kịch rồi.
Tôn Hiểu Bác hắt hơi một tiếng to.
Cuối cùng An Kỳ Thâm không đành lòng nói:
"Tôi thấy như vậy cũng được rồi. Chúng ta còn phải nhanh chóng quay chụp, không nên làm chậm tiến độ."
Chung Cảnh Văn quả thật nước mắt lưng tròng.
Cầm kịch bản như vậy, chọn diễn viên cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Bốn vai nam, một vai nữ diễn cùng, nét đặc sắc của mỗi nhân vật đều rõ ràng tươi mới. Tuyên Hồng và Hoắc Lãng đều có mạng lưới giao thiệp. Điều kiện tiên quyết mà hai nhà sản xuất cùng nhất trí để lựa chọn diễn viên là: Không cần quá đắt tiền, chỉ cần phù hợp.
Cuối cùng là buổi thử vai của An Kỳ Thâm. Hầu hết là sinh viên của một số trường đại học và cao đẳng điện ảnh, nghệ sĩ hạng hai và hạng ba, và một số diễn viên kinh nghiệm lâu năm nhưng tên tuổi không nổi bật.
Nhan Tô Tô cũng nhận được kịch bản của riêng mình, bắt đầu bài học diễn xuất. Dù sao thì cô cũng muốn thể hiện vai diễn trước ống kính, cô cần phải tự mình trao đổi với An Kỳ Thâm. Không giống như nhiều đạo diễn lớn, An Kỳ Thâm thích tự mình quay phim. Mỗi một đạo diễn đều có đặc điểm riêng trong việc sử dụng máy quay và cũng có những yêu cầu riêng đối với các diễn viên của mình.
Sau khi được Nhan Tô Tô "giơ tay đánh khẽ" buông tha, Chung Cảnh Văn cuối cùng cũng lấy lại sinh lực và xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa. Đại tiểu thư giẫm lên đôi giày cao gót, nhưng, khụ khụ, cô ta không còn đeo kính râm nữa.
Mà toàn bộ quá trình sản xuất của bộ phim vẫn còn những công việc quan trọng phải hoàn thành: chọn bối cảnh và đạo cụ.
Trước đây Chung Cảnh Văn đã mời một nhà thiết kế từ nước F đến vẽ bản vẽ thiết kế, nói thật là giá rất cao. Khiếu thẩm mỹ của cô ta ở đó, tất nhiên sẽ không chọn nhầm người. Đập xuống chi phí thiết kế hơn 10 triệu quả thật rất đáng đồng tiền. Tiền nào của đó.
Vấn đề là ___
Hoắc Lãng:
"Phương án lắp đặt thiết bị này không khể làm."
Chung Cảnh Văn nhíu mày:
"Phong cách này của thời kỳ Phục Hưng..."
Hoắc Lãng tỉnh táo nói:
"Chúng ta không có nhiều chi phí để làm bối cảnh và đạo cụ như vậy."
Chung Cảnh Văn lập tức đứng dậy:
"Không phải nói đầu tư 40 triệu tệ sao? Giấy trắng mực đen, lẽ nào muốn chơi xấu?!"
Không trách DY nổi giận, cô ta ngày đêm sửa đổi kịch bản, nếu như đối phương dám chơi xỏ cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không khách khí.
Vẻ mặt Hoắc Lãng bình tĩnh nói:
"Khoản đầu tư 43,15 triệu nhân dân tệ đã đến, A Grain Of Dust đã thực hiện lời hứa. Xin vui lòng biết, nó đã được viết rất rõ ràng trong hợp đồng của chúng ta trước đó. Điều kiện hợp tác tiên quyết là chi phí chi tiêu phải dựa theo dự tính, và dự án phải tuân theo một quy trình quản lý nghiêm ngặt."
Chung Cảnh Văn mông lung:
"Đã có tiền, tại sao tôi không thể dựng phim và mua đạo cụ theo thiết kế?"
Tuyên Hồng ho khan một tiếng:
“DY, chi phí nhân sự của chúng ta đã chiếm gần một nửa.”
Rất nhiều người trong đoàn còn cần ăn