Tiếp nhận việc bố mẹ đã qua đời, gia tộc trong đêm sụp đổ, bản thân từ một danh môn vạn người ngưỡng mộ trở thành đứa trẻ mồ côi không gia thế.
Ôn Yến ngày đêm nỗ lực học tập, kiếm tiền nuôi sống bản thân và em trai đem về từ cô nhi viện, Ôn Vĩ Kỳ.
Thoáng chốc chuyện cũ đã qua nhiều năm.
"Tiểu Kỳ, ăn mau còn đến trường"
Ôn Yến lấy trứng rán từ trong chảo đặt ra đĩa, mỉm cười xoa đầu em trai nhỏ. Ôn Vĩ Kỳ ngọt ngào dạ vâng một tiếng, ngồi vào bàn, bắt đầu dùng bữa sáng. Dù nghèo khó xuất hiện thì sự tao nhã, thanh lịch mà bọn họ học được từ nhiều năm trước vẫn không thể nào biến mất được.
Vốn dĩ Ôn Yến có thể lựa chọn từ bỏ đứa em trai không cùng huyết thống này, một mình cô nuôi sống bản thân sẽ dễ dàng hơn. Nhưng Ôn Yến không làm thế, lương tâm cô không cho phép. Đứa trẻ này tuy không cùng huyết mạch, thế nhưng lại là người thân cuối cùng trên danh nghĩa của cuộc đời cô. Sau này hai chị em sẽ nương tựa vào nhau mà sống tốt.
Lúc cha mẹ đón Ôn Vĩ Kỳ từ cô nhi viện về nhà họ Ôn, cậu đã bám víu lấy Ôn Yến, đại tiểu thư duy nhất của trâm anh thế phiệt Ôn gia, hai người còn thân thiết hơn chị em ruột.
Lúc Ôn gia còn phất, Ôn Yến rất kén ăn, đồ vật chỉ ăn vài miếng rồi ném qua cho Ôn Vĩ Kỳ, cậu nhóc không chê mà ăn hết.
Sau này hai chị em trưởng thành, bố mẹ cưỡng ép chuyển hai người ra hai phòng khác nhau. Nhưng cũng không vì thế mà hai người hết bám lấy nhau. Ở trường sơ trung nhiều người không biết còn tưởng hai người yêu đương sớm. Đến khi giáo viên phản ánh cho phụ huynh mới biết hai người là một đôi chị em.
Ôn Yến là một học thần, thành tích của cô lúc còn học sơ trung khi nào cũng cầm cờ đi trước. Các trường học nói chỉ cần cô chọn bọn họ, liền có thể miễn phí cung ứng đọc sách, ăn ở đều bao, chỉ cần cô có thể luôn bảo trì thành tích tốt.
Vậy nên Ôn Yến mới cùng em trai chọn trường cấp ba gần nhà, thuận tiện cho việc đi lại và làm thêm.
Tại thành phố lớn thời thượng, một người quê mùa bên trong đám học sinh có vẻ như không tương thích.
Lúc bọn họ thảo luận quần áo mới, trang sức, thậm chí là đồ trang điểm, cô lại nghèo đến mức điện thoại di động cũng không có, mỗi lần có việc gọi điện thoại đều phải chạy đi mượn hoặc đi tủ điện thoại công cộng.
Ôn Yến không để ý việc này mấy, cô đánh giá bản thân trong gương, soi từ trên xuống dưới.
Người trong gương cao 1m67 nhưng lại nặng hơn 90kg, ngũ quan vốn xinh đẹp bị mỡ làm cho xấu xí kệch cỡm. Làn da vì hay ra ngoài nắng mưu sinh nên đen thui khô ráp, nhìn gần vô cùng buồn nôn. Bộ đầm phục trường theo phong cách cổ điển, áo trắng váy nâu dài hơn đầu gối 1mm, bộ váy xinh đẹp như thế lại bị con quái vật xấu xí làm hỏng thẩm mỹ.
Phải biết rằng trắng sẽ che lắp sự xấu xí, màu đen này, ngũ quan chính là tinh xảo đến đâu, chỉ sợ cũng không dễ dàng nổi bật như vậy.
Người đều là động vật thị giác, diện mạo ở bất luận địa phương nào đều là đồ vật không thể bỏ qua.
Bất quá còn tốt, cơ sở của cô vẫn là không tồi, mặt trái xoan, lông mi cong, mũi cao, mắt to. Nếu giảm cân sẽ trở thành một mỹ nữ. Nhưng Ôn Yến bây giờ nghèo túng không có chỗ chống lưng, trở nên xinh đẹp sợ là lành ít dữ nhiều. Vậy nên nhiều năm nay cô vẫn kiên trì giữ nguyên.
"Chị rất xinh đẹp, trong mắt em cực kì xinh đẹp."
Nhận thấy sự tự ti trong mắt cô, Ôn Vĩ Kỳ nghiêm túc khen ngợi.
Chị của cậu, từ lúc hai người mới gặp nhau đã xinh đẹp. Da trắng như trứng gà, đôi mắt to linh động, má lúm đồng tiền cùng nụ cười duyên, chính là đặc trưng của công chúa nhà họ Ôn.
Bây giờ có như thế nào, trong mắt Ôn Vĩ Kỳ vẫn là sự xinh đẹp ngày ấy.
"Em chỉ có nịnh là giỏi, mau ăn nhanh đi" Ôn Yến bật cười, vui vẻ búng nhẹ cái trán của cậu.
Con người ai cũng thích lời khen, cô không phải ngoại lệ.
Hai