Ôn Yến có chút ngớ người, tay nắm chặt Ôn Vĩ Kỳ không buông "Chúng ta bị nhốt rồi sao? Hai người có mang điện thoại không?"
Lục Thiên Hàng và Ôn Vĩ Kỳ ăn ý lắc đầu.
"Ban nãy đi đón chị, điện thoại hết pin nên em đã để lại kí túc để sạc."
"Điện thoại để trong túi, túi để bên ngoài."
Ôn Yến thở dài, biết thế không đi xem bóng, phải ngủ ở nơi này, e là sẽ bị muỗi đốt chết.
[Chị Tiểu Kiều cô đơn ở kí túc cũng rất đáng thương] Bạch Bạch cũng thở dài, buồn bã nói.
Ôn Yến cũng thở dài. Cô nàng kia không thấy bọn họ trở về nhất định sẽ rất lo lắng.
Lục Thiên Hàng hiểu lầm, tưởng cô đang sợ hãi, vội trấn an "Yên tâm, ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng cho quản lí ký túc xá của các cậu, ba người chúng ta bị nhốt nơi này, kêu bà ấy không cần nhớ tên của cậu được không?"
"Ừm" Ôn Yến gật đầu "Chúng ta buổi tối ngủ ở đâu?"
"Ở đây có thảm."
Sau đó, Ôn Ý liền bắt chước Lục Thiên Hàng và Ôn Vĩ Kỳ, lục lại kho chứa đồ, quả nhiên ở bên trong thấy vài tấm thảm, ba người mỗi người một cái, nhìn ngọn đen lóe trên đỉnh đầu, trong nhất thời trầm mặc xuống.
Hồi lâu, Ôn Yến mới giật giật môi, "Bọn họ là cố ý sao?"
"Xin lỗi, tớ cũng có trách nhiệm."
"Ừm, được rồi. Vì sao cố ý đem cậu, Tiểu Kỳ và tớ nhốt cùng nhau?"
Nếu lí giải là bọn họ ghét cô, đem cô nhốt nơi này cũng hợp lý.
Nhưng vì cái gì lại nhốt thêm hai người này?
Cô có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thiên Hàng, khoảng cách của hai người dựa có chút gần, đôi mắt Ôn Yến rất đen, tại ánh đèn chiếu rọi xuống, thật sự giống như lưu li sẽ phát sáng.
Ôn Vĩ Kỳ không tiếng động, lặng im chen vào, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Lục Thiên Hàng khôi phục thần thức, đảo mắt đi sang chỗ khác, rầu rĩ.
"Xin lỗi."
"Cậu thích tôi?" Ôn Ý nhíu mày kì quái.
Lục Thiên Hàng định nói gì, nhìn ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Ôn Vĩ Kỳ liền ngậm miệng
Bây giờ chỉ cần cậu nói có một cái, e là sẽ bị thiếu niên giết chết ngay tại chỗ mất.
Ôn Yến nhíu mày làm như nghĩ tới cái gì, không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Hàng.
Đối phương nháy mắt cả người cứng đờ.
"Các cậu có phải cũng muốn tôi giúp các cậu học bổ túc hay không, giống như Lục Thiên Mạch?"
Ôn Yến lộ ra ánh mắt, khẳng định chính là như vậy, sẽ không sai, kiên định nhìn về phía Lục Thiên Hàng.
"Một giờ một trăm đồng, bốn người cùng nhau bổ túc, không thể giảm giá."
Mà ở ngoài màn hình, sau khi chớp mắt lặng im, trực tiếp cười đảo điên một trận.
Cô gái nhỏ, cô có chút manh nha~
Lục Thiên Hàng đang cứng đờ thả lỏng, nhẹ nhõm thở phào.
Mà Ôn Vĩ Kỳ, cậu nhóc này đã nằm một góc cười vật vã rồi.
Ôn Yến ngượng ngùng, trực tiếp vỗ mông cậu một cái "Dám cười chị, Ôn Vĩ Kỳ, em chết chắc rồi."
Cô bổ thẳng vào người cậu, thiếu niên giữ chặt tay cô, cười ra nước mắt "Em không có, chị, tha cho em."
Nam chinh bắc chiến: Ha ha ha ha ha ha, điên rồi, tôi cười sắp điên rồi, không được, tôi phải chuyển thành fan của cô nương này, quá