Ôn Yến nghi hoặc nhìn mấy tên nhóc con thở dài bỏ đi. Ban nãy ông nội Lý cho người đưa đồ kia đến, Ôn gia trước kia có tục nấu trà, Ôn Yến từng mặc mấy bộ đồ như vậy tham gia, rất rõ ràng cách mặc.
Ôn Yến bắt đầu đi đến phía trước, không đi bao lâu, liền thấy được trong phòng cuối hành lang, Lạc Tư Ngôn đang vô thanh vô tức nằm ở bên trong, trên mặt, trên môi không có một chút huyết sắc.
Cô dừng lại, vẫn là đi vào.
Sau đó liền ở mép giường cậu ta ngồi xuống.
Cô nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cậu ta, thở dài một tiếng, vẫn nói.
"Tuy rằng tôi thật sự thực không thích cậu hiện tại, nhưng vẫn là hy vọng cậu mau chóng đứng lên."
"Nghe bọn họ nói, cậu sợ nước, rõ ràng khi còn nhỏ bơi lội đều nhanh hơn so với ai khác, mỗi lần đều có thể thắng sạch đồ của mọi người, hiện tại thế nhưng sợ nước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?" Nói như vậy xong, Ôn Yến ngẩng đầu nhìn hướng rau hành xanh ngoài cửa sổ.
"Tôi đi trước."
Nói như vậy xong, cô đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, tay bỗng nhiên bị một trận lửa nóng bao bọc lấy.
Quay đầu vừa thấy, lại phát hiện Lạc Tư Ngôn thế nhưng đã mở mắt, trong mắt cơ hồ tất cả đều là tơ máu, nhẹ nhàng lôi kéo liền đem Ôn Yến hoàn toàn không có một chút phòng bị kéo gần lại trong lòng ngực của cậu ta.
"Ôn Tiểu Yến, tôi nhớ ra rồi."
Nghe cậu ta nói như vậy, Ôn Yến vừa định giãy giụa thì dừng lại, trực tiếp liền ngơ ngẩn.
"Cậu hiện tại nhớ ra tôi?"
"Nhớ." Thiếu niên gật nhẹ đầu "Tôi là người đầu tiên gọi cậu là Ôn Tiểu Yến, cậu là vị hôn thê của tôi. Năm đó gặp tai nạn xe, là cậu đã ôm lấy tôi, chắn vết thương, cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, cám ơn vì lúc tôi nói nhiều lời khó nghe như vậy với cậu lúc sau cũng không có trách cứ tôi."
Lạc Tư Ngôn còn không có nói xong.
"Hử, các cậu..."
Lục Thiên Mạch lời còn chưa hoàn toàn nói ra, ngay lập tức bị người che miệng lại, kéo về phía sau.
Ôn Yến lúc này mới cảnh giác, vội tránh thoát đối phương ôm ấp, đứng lên, nhìn về phía bốn người đứng ở cửa, gương mặt đỏ bừng lên "Mình, mình đi sấy tóc, Lý Húc Dương, cậu dẫn đường cho mình."
"Ôn Tiểu Yến, khụ khụ khụ..."
Sau lưng tiếng Lạc Tư Ngôn gấp rút vang lên
Bước chân cô dừng lại, quay đầu xem cậu ta.
"Cậu dưỡng bệnh cho tốt, sự tình trước kia chúng ta lúc nào cũng có thể nói, không quan trọng, mình trước đi ra ngoài."
Nói xong, cô kéo tay Lý Húc Dương đi ra ngoài, cậu ta vui mừng như mở cờ trong bụng.
"Máy sấy cậu để ở đâu?" Cô tìm quanh trong tủ vẫn không thấy, không còn cách nào phải hỏi cậu chủ nhà.
"Lý Húc Dương?" Hồi lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại, cô khó hiểu xoay đầu.
Mẹ ơi...
Mặt cậu ta đỏ rực như đít khỉ.
"Cậu.. đừng nói là cậu bị sốt đấy"
" Kh.. không có" Cậu ta lùi về sau, vội vàng chối đây đẩy.
Còn lâu cậu mới mở mồm nói vì được cô nắm tay, sướng quá nên mới ngượng ngùng.
Nếu nói như vậy chẳng phải mặt mũi của cậu đều sẽ bị ném xuống đất hết sao!
"Bác sĩ vừa nãy bắt mạch cho cậu phải không? Nói như thế nào? Có phải ăn đồ vật bậy bạ hay không?"
Nghe Ôn Yến ôn hòa lo lắng hỏi chuyện, Lý Húc Dương nhìn về phía đôi mắt của đối phương, bỗng nhiên mỉm cười, "Cậu như thế nào tốt như vậy?"
"Hả? Cậu nói cái gì? Chúng ta, tuy rằng ngay từ đầu thời điểm gặp nhau có chút không thoải mái, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại tốt xấu cũng coi như là bạn bè không phải sao? Cậu nói cậu ăn đồ vật bậy bạ, làm bạn, có phải nên dò hỏi một chút hay không?"
"Đúng vậy... Cũng chỉ là bạn bè?" Lý Húc Dương nghe được lời này, vui sướng ban nãy đều biến mất.
"Bằng không đâu? Mình không yêu đương."
"Được được được!" Lý Húc Dương lại mỉm cười, "Cùng lắm thì chờ tốt nghiệp cấp ba, cũng không bao lâu."
"Cậu nói cái gì?"
Nửa câu nói sau là cậu ta nhỏ giọng nói thầm, cô nhất thời không nghe rõ.
"Mình nói, máy sấy ở trong phòng đó, cậu như thế nào sẽ tìm không thấy đâu? Cậu quá ngốc! Đi, mình mang cậu đi qua!"
"Có nói sao" Cô nghi hoặc, lẽ nào lỗ tai cô có vấn đề.
"Có, mình sấy tóc cho cậu đi, kỹ xảo sấy tóc của mình chính là tuyệt nhất!"
"Không muốn, tự mình làm được rồi." Ôn Yến vội từ chối
"Đừng nha, mình tới mình tới, để mình làm hết lễ nghĩa của chủ nhà đi mà!"
"Này cũng được?" Chủ nhà còn có cái nghĩa vụ này sao? Lần đầu cô nghe thấy đấy.
"Đương nhiên! Lại đây!"
Lý Húc Dương chờ Ôn Yến ngồi xuống, đối phương ngay lập tức bắt đầu nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Không chỉ một chút cũng không kéo đau cô, ngay cả máy sấy mở gió cũng là số nhỏ, từng chút từng chút, động tác mềm mại ôn hoà.
"Tay nghề cậu tuyệt thật, sau này có tiền mình sẽ mời cậu về sấy tóc riêng cho mình" Ôn Yến híp mắt, thoả mãn nói.
"Được nha, không cần bỏ tiền, mình miễn phí cho cậu" Chỉ cần cậu làm vợ mình.
Đối phương cười cười không nói, Lý Húc Dương lãng qua đề tài khác "Cậu cùng Tư Ngôn khi còn nhỏ có quen biết?"
"Ừm, lúc Ôn gia còn thời, mình là vị hôn thê của cậu ấy."
"Vậy cậu tới Ám Quang là vì tìm cậu ấy sao?" Không biết sao khi nói tới đây, Lý Húc Dương rất sợ hãi, sợ cô sẽ nói đúng vậy, sợ hãi cô tới đây để tìm Tư Ngôn.
"Tìm cậu ấy làm gì? Ngày xưa chơi với nhau cũng vì hôn ước. Giờ hôn ước bỏ rồi, mình với cậu ấy cùng lắm chỉ là bạn bè. Lúc đó gặp lại, mình đều kiên