Cảnh bên đường tuy hơi tối nhưng lại rất đẹp, không khí trong lành, Ôn Yến dừng lại ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu. Người phía trước cách bọn họ một khoảng nhất định, một chân của Ôn Yến vô tình dẫm hụt ở vị trí ngoài bìa, theo vài tiếng đá lăn xuống, một chân khác lập tức móc vào Lục Thiên Hàng, làm cho cậu phản ứng lại muốn giữ chặt cô, cũng không giữ được cân bằng. Ôn Vĩ Kỳ bên cạnh sửng sốt, vội vã chạy tới vách đá khiếp sợ hô một tiếng " Chị.."
Theo Ôn Yến một tiếng thét kinh hãi, hai người cơ hồ là ôm từ trên lối đi nhỏ lăn xuống dưới.
"A!" Cô gái tái xanh mặt mày, sợ thiếu niên bị thương nên ôm chầm lấy.
Chân giống như đụng đến thứ gì, vặn thật mạnh, người tuy rằng hai người che chở nhau, nhưng cũng trầy tay trầy chân.
"Làm sao vậy? Sao lại thế này?"
Bốn người đằng trước lập tức quay đầu lại kêu lên.
"Tôi cùng Ôn Yến từ trên lối đi nhỏ rơi xuống, tôi không có việc gì, cô ấy giống như bị đụng trúng, các cậu ở nơi nào?"
Lục Thiên Hàng lớn tiếng trả lời, âm thanh từ dưới vọng lên khiến trái tim đang treo lơ lửng của mấy người kia bình tĩnh lại.
"Mình lập tức xuống dưới cứu các cậu!" Đây là tiếng Lý Húc Dương.
"Đừng, chỗ này rất dốc, các cậu xuống đây cũng nhìn không thấy, nếu là đạp đến trên người chúng tôi thì không tốt" Lục Thiên Hàng vội vã khuyên ngăn.
"Hiện tại nhanh chóng trở về, từ nhà ông nội lấy chút công cụ lại đây, các cậu ở chỗ này chờ chúng tôi." Lạc Tư Ngôn gấp gáp, hai mắt đỏ ngầu.
"Chị, thực sự không sao?"Ôn Vĩ Kỳ lo đến phát điên rồi.
"Không sao" Nhịn cơn đau rát, Ôn Yến cắn răng nói.
"Các cậu mau trở về, chúng tôi ở chỗ này chờ các cậu!"
"Được, chờ đấy, còn thất thần làm gì? Chúng ta nhanh chóng trở về? Ai biết hai người bọn họ có xảy ra vấn đề gì hay không? Đừng phát ngốc" Lý Húc Dương kéo mấy người còn đang ngơ ngác kia đi vội.
"Được." Lạc Tư Ngôn nặng nề gật đầu.
Chờ tiếng bước chân của bốn người dần dần đi xa, tiếng hô đau trầm thấp của thiếu nữ mới vang lên.
"Làm sao vậy? Có phải bị thương đến chỗ nào hay không?"
"Chân, chân đau quá, vừa rồi không biết bị trật ở chỗ nào?"
Trong tiếng cô còn mang theo chút giọng nức nở, kéo lại tay Lục Thiên Hàng ủy khuất mà nói.
"Ở nơi nào? Nơi này?" thiếu niên chạm nhẹ vào chân nhỏ.
"Ah đau quá..." Ôn Yến hô lên một tiếng thất thanh.
"Kia làm sao bây giờ? Hiện tại hai người chúng ta cũng không thể đi lên?"
"Ôi, chính là đau quá."
"Đau như vậy?"
"Ừm."
Cô đây ngược lại không phải gạt người, thật là đau xuyên tim a, từng đợt từng đợt, căn bản nhịn không nổi.
"Bằng không, bằng không mình cõng cậu đi lên phía trước một chút, nhìn xem có đường ra hay không thế nào?"
"Có thể chứ?"
"Có thể, cẩn thận, để mình làm, cản thận đừng đụng đến chân, nào, tay trước ôm cổ mình......"
Lăn lộn một phen xong, cô lúc này mới leo lên lưng Lục Thiên Hàng.
"Nơi này rất tối a"
"Không có việc gì, mình không phải ở chỗ này sao? Nơi này mình tới rất nhiều lần, mình nhớ rõ cái động đom đóm ở phía trước, không bằng mang cậu đi qua nhìn xem được không? Thật sự đặc biệt xinh đẹp, những đom đóm đó một đám đều không sợ người lạ, gặp cậu tới, còn sẽ bay đến trên người của cậu."
Nói vừa xong, thiếu niên thế nhưng cõng cô bắt đầu chạy đến phía trước. Một tay ôm sau lưng cô, một tay đỡ lưng.
Quả nhiên tố chất của thân thể đánh bóng rổ