Những bình luận này đều xem như phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, Ôn Yến nhẹ nhàng buông di động, nhìn những bạn học đó xem cô chằm chằm, cơ hồ mỗi một người đều tại ánh mắt cô nhìn qua, vội vàng quay đầu qua chỗ khác.
Mỗi người trên mặt đều viết, cùng họ không quan hệ, đừng xem họ.
Đúng vậy, cùng mỗi người cũng không quan hệ, nhiều lắm bọn họ liền tính là xem náo nhiệt, liền tính cuối cùng thật sự bức tử cô, cũng cùng bọn họ không có một chút quan hệ, bọn họ làm gì, không phải xem náo nhiệt sao, tất cả mọi người đều đang xem, tôi không xem, thế không phải không hợp đàn, không có đề tài cùng bạn học thảo luận, như vậy đến lúc đó nếu là các bạn học xa lánh tôi làm sao bây giờ?
Cũng là ở ngay lúc này, Lý Húc Dương, Ôn Vĩ Kỳ cùng Lục Thiên Hàng ba người giống như bị điên chạy tới trước lớp một, vừa nhìn thấy mặt Ôn Yến không biểu tình, liền trăm miệng một lời mà nói.
"Mình có thể giải thích..."
Mà đáp lại là một quyển sách bay qua sát đầu bọn họ.
Di động là của người khác, cô không thể ném, sách luôn là của cô đi.
Mà một đầu khác, Lục Thiên Mạch lập tức ở trên sân thượng của khu dạy học tìm được Lạc Tư Ngôn ngồi ở chỗ đó, tiến lên liền một quyền nện ở trên mặt cậu ta.
"Là cậu đúng hay không? Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"
Tích Vy chỉ là một tiểu thư của công ty nho nhỏ, dù ghen tị với Ôn Tiểu Yến cũng không có lá gan làm thế. Nhất định là sau lưng có người xúi giục chống lưng. Lục Thiên Mạch không thể nghi ngờ ai khác ngoài Lạc Tư Ngôn người này.
"Mình trước đó chỉ cảm thấy cậu xấu xa, chỉ cảm thấy cậu dối trá, nhưng cảm thấy cậu ít nhất là có tâm, cậu trong lòng ít nhất còn có đám anh em chúng ta cùng nhau lớn lên, còn có Ôn Yến! Mà hiện tại thì sao, thắng thua liền quan trọng như vậy? A? Không tiếc thương tổn anh em tốt nhất của cậu, nữ sinh cậu thích nhất? Mình không hiểu, mình thật là không hiểu, đem phát sóng trực tiếp chuyện này bại lộ ra đối với cậu rốt cuộc có chỗ tốt gì? Cảm thấy như vậy thì mọi người đều sẽ quay lại điểm xuất phát, anh mình thậm chí là Húc Dương, cậu và Vĩ Kỳ đều sẽ không chiếm được một chút tiện nghi. Bởi vì cậu ngay từ đầu hiểu lầm cô ấy, chậm chậm chạy ở đằng sau, liền muốn ti tiện mà đem tất cả mọi người kéo trở về? Cậu.....Cậu như thế nào là cái dạng người này chứ?"
Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, Lục Thiên Mạch khó nhịn mà che lại ngực của mình, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, từ nhỏ hắn đều là như thế này, chỉ cần cảm xúc hơi chút kích động một chút, hoặc là vận động hơi chút kịch liệt một chút, cả người đều sẽ không thở nổi.
Lục Thiên Mạch nửa quỳ trên