Lúc đưa người về đến ký túc xá, Ôn Yến đều trước sau không có ý tứ cùng hai thiếu niên nói chuyện.
Vừa tới nơi cô một mạch đi thẳng vào trong, bỏ lại hai người còn đang ngơ ngác.
"Về rồi à, mau đi tắm đi" Tiểu Kiều đang hoá thành thực thể, không có cùng cô hỏi chuyện kia. Cô nàng biết phát sóng đã kết thúc nên suốt ngày dán lá phù chạy lông bông ăn uống khắp nơi.
Đầu này Lý Húc Dương sốt đến mơ mơ màng màng, còn luôn miệng kêu tên Ôn Yến.
Buổi tối, Ôn Yến sau khi nhìn sách cả ngày, liền đi Lục gia,vẫn như cũ nhìn đến Lục Thiên Mạch đứng ở cửa hướng cô cười hì hì, phảng phất đối với chuyện phát sóng trực tiếp hoàn toàn không có tham dự, không thẹn với lương tâm.
Bất quá thái độ nhưng thật ra ân cần không ít, cho cô rót nước, bưng hoa quả.
Ôn Yến chính là không để ý. Dù sao chuyện phát sóng này cô thật sự tức giận, nhưng đã biết ngay từ đầu nên cũng không quá để tâm. Trái lại là Ôn Vĩ Kỳ, tên nhóc con này khiến cô quá thất vọng.
Theo thường lệ kết thúc hai tiếng học bù, ngay tại lúc Ôn Yến thu thập xong vừa định rời đi.
Cửa lớn bỗng nhiên bị người từ bên ngoài kéo ra.
Trực tiếp liền đi vào một nữ nhân trang điểm cầu kỳ, vừa nhìn thấy Ôn Yến đứng ở bên cạnh Lục Thiên Mạch ngay lập tức bắt bẻ lên xuống đánh giá một phen, sau đó bĩu môi, "Một bộ dạng nghèo nàn! Tiểu Mạch, con như thế nào có thể cùng loại nữ nhân này lui tới chứ? Nhìn ba mẹ hiện tại của con dạy cũng chẳng ra gì? Còn không bằng đi theo mẹ, anh con đâu? Không ở nhà sao?"
"Bà tới làm cái gì?"Lục Thiên Mạch cau mày không vui.
"Mẹ tới làm cái gì? Đương nhiên là xem hai đứa con trai bảo bối của mẹ, lúc trước các con chính là mẹ cực cực khổ khổ hoài thai mười tháng mới sinh ra tới, anh cả chị dâu cả bất quá chính là dưỡng các con mấy năm thôi, con cũng không thể không nhận mẹ ruột a!" Nữ nhân kia không có liêm sỉ nói.
"Ôn Tiểu Yến, cậu đi về trước đi!"
"Ôn Tiểu Yến? Như thế nào kêu đến thân như vậy? Nhìn xem trang phục toàn thân trên dưới không vượt qua hai trăm đồng, Tiểu Mạch, con nơi nào tìm đến nha đầu này?" Nói, nữ nhân biểu