"Có lẽ lúc đó anh đi mới tốt.
Như vậy tôi không cần phải cảm thấy tôi không xứng với anh, không cần cho anh thấy khoảng thời gian tồi tệ nhất của mình."
"Du Du!"
"Cố Thời Minh."
Mộc Du điềm tĩnh che đậy tất cả khổ sở trong lòng đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của người đàn ông, nhả từng chữ: "Cha mẹ tôi chết rồi, chẳng ai có thể ngăn cản tôi làm chuyện mình thích.
Không cần sợ gia đình không chấp nhận tính hướng lệch lạc, không cần quan tâm họ có cảm thấy mất mặt vì sở thích mặc đồ nữ.
Nhưng anh không giống, Cố Thời Minh."
Thấy người đàn ông siết chặt nắm tay mím môi không nói, cậu quay đầu đi.
"Cha mẹ anh vẫn còn sống..."
"Họ còn sống cũng không đại biểu tôi sẽ nghe theo lời của họ!"
Nhìn người trước mặt giật mình vì giọng nói có chút không kiềm chế được của hắn Cố Thời Minh mãnh liệt ép buộc chính mình mấy lần mới triệt để bình tĩnh lại.
Hắn biết muốn làm cho cậu tin tưởng chính mình không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.
Hiện tại có nói bao nhiêu cũng không bằng hắn chứng mình cho cậu thấy.
Nghĩ như vậy, lại nhớ ra cậu vẫn còn đang bệnh, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
Thấy cậu vì hành động của mình mà vô thức mím môi, Cố Thời Minh thật sự là bất lực nhưng cũng không thấy khó chịu như nãy nữa.
Hắn nhấc chân đi rót cho cậu một ly nước nữa.
Lần này không có đưa cho cậu mà đặt ở trên bàn trước mặt rồi mới nhìn cậu nói: "Em nói không sai.
Họ dùng chuyện đó để ép anh đi."
Mộc Du giật mình vô thức nắm lấy hai tay.
Nhưng chưa đợi cậu tủi thân thì đã lại nghe hắn nói những lời càng khiến cho bản thân mất khống chế.
"Nhưng năm đó anh là vì em nên mới đi.
Du Du, không thể ở bên em lúc em cần là thiệt thòi của anh."
Nhìn người trước mặt vành mắt muốn tích nước, hắn thở dài, lại ngồi quỳ xuống trước mặt cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu lại không thiếu bá khí: "Năm xưa họ chỉ có thể dùng cách ép buộc này để ép anh.
Thời điểm đó anh lại không có năng lực để bảo vệ em nên anh đi.
Nhưng giờ không giống nữa Du Du."
"Năm đó anh vẫn chưa kịp nhận ra mình rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm với em thì đã đi.
Nhưng hiện tại anh nhận ra rồi.
Anh nhận ra thiếu đi ánh mắt anh là cả thế giới của em anh không chịu nổi, càng không chịu nổi em đối với anh lạnh nhạt né tránh.
Là anh tự mình quyết định, anh không ngụy biện càng không thể trách ai.
Nhưng anh sẽ không bỏ mặt cảm xúc của mình, tựa như năm xưa anh chỉ vì một phút rung động mà đồng ý yêu đương với em.
Du Du, lúc trước là em can đảm thích anh, theo đuổi anh.
Bây giờ đổi lại là anh theo đuổi em đi, đến khi em thích anh lần nữa, chịu làm bạn trai anh mới thôi."
"Em không cần nghĩ gì cả, cứ dựa vào cảm giác của em mà cảm nhận.
Quá khứ đã qua chúng ta buông tha nó đi, bắt đầu lại.
Em không cần cho anh cơ hội