"Thi Nhu à."
Mẹ Lạc dù vẫn đầy mặt lo lắng nhưng không giấu được một tia trách mắng nhàn nhạt đi gõ cửa phòng Lạc Thi Nhu.
Nhưng lại chỉ đổi được một tiếng đập phá đồ đạc chỉ vì muốn trút giận của người bên trong.
Rầm ầm choong!
Đến mẹ Lạc đứng bên ngoài còn cảm thấy mặt đất chấn động, cũng không biết là Lạc Thi Nhu vừa đẩy ngã cái gì, đập phá cái gì.
Bà trước là giật cả mình, sau đó sắc mặt lại không dễ coi chút nào.
Cũng là do vợ chồng bà đã quá nuông chiều.
"Lạc Thi Nhu! Con mở cửa cho mẹ!"
Giọng bà không khỏi lớn hơn, mang theo một tia khong kiên nhẫn rõ ràng chui vào tai người bên trong.
Nhưng trời đã định bà không thể thuyết phục được con mình, người đã bị họ nuông chiều hư, càng quan tâm thì cô ta càng được nước lấn tới, không hề biết điểm dừng là ở đâu.
"Mẹ để con yên đi!"
Giọng của Lạc Thi Nhu từ bên trong vang lên, mang theo sự cáu kỉnh thật rõ ràng.
"Con tính đập phá hết đồ trong phòng thì mới chịu hả? Con cho rằng Lạc gia chúng ta trồng cây rụng tiền, lúc nào cũng có cho con phá hoại hay sao?"
Mẹ Lạc bực bội đập cửa.
Thấy người bên trong không có chút động tĩnh nào giọng bà càng thêm nghiêm khắc: "Lạc Thi Nhu con bây giờ quá sức lỗ mãng cùng không lễ phép rồi.
Nói sao thì con cũng là con gái, bình thường chúng ta dung túng con là chúng ta thương con, không phải để con đem mặt mũi của chúng ta ra làm trò cười.
Con xem con có ra thể thống gì không?"
"Ha, ba mẹ nói thật hay.
Chẳng phải ba mẹ cũng mong con với Cố Thời Minh sớm ngày cưới nhau, sớm ngày thâu tóm được Cố thị vào tay hay sao?"
Mẹ Lạc vừa nghe lời này của đứa con gái mình yêu thương hết mực thì sắc mặt khó coi thấy rõ.
Bà lại không ngờ đứa con gái mình nuông chiều lại có thể có ngày quay ngược lại mỉa mai mình như vậy.
"Giỏi a Lạc Thi Nhu.
Con gái mẹ thật giỏi, bây giờ còn biết quay ngược lại oán trách chúng ta.
Con tự vấn lương tâm mình xem chúng ta đã bao giờ mở miệng thúc đẩy con cùng với thằng bé kia.
Con lại không phải dựa vào bản thân Lạc gia hơn hẳn người ta một bậc mà đi chèn ép đủ đường.
Con đầy mặt phong quang như vậy là ai cho con? Nhà chúng ta hơn hẳn nhà họ, chúng ta tội gì phải đem con bán đi? Nhà họ không lấy lòng nhà chúng ta thì thôi, còn cần con hạ mình, hạ thấp bản thân để rồi mất mặt như vậy còn về oán trách chúng ta sao!?"
"Được thôi, nếu con thích ở trong đó như vậy thì cứ ở đi.
Từ hôm nay trở đi không có mẹ cho phép thì đừng có nghĩ bước ra khỏi đó.
Bình thường là chúng ta đã chiều con quá rồi."
Bà giận dữ nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì cánh tay của bà đã bị giữ lại.
Thì ra là Lạc Thi Nhu vừa từ trong phòng chạy lại.
Cô ta kéo tay bà, đôi mắt đẹp đẫm lệ chọc người thương hướng bà nhận sai: "Mẹ ơi con xin lỗi! Con chỉ là nhất thời nóng giận! Nhưng con thật không cam tâm mẹ ơi!"
Cô ta khóc đến thảm, còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà, ai không biết lại nghĩ cô ta gặp phải chuyện gì cực kỳ tủi thân.
Nhưng thân là người sinh ra cô ta, mẹ Lạc cũng không thể thật sự bỏ mặt cô ta.
Cho nên nhìn con gái mình thường ngày kiêu sa, hiện tại mất hết hình tường, một bộ đáng thương như vậy bà không ngoại lệ đau lòng cùng mềm lòng.
"Thi Nhu à, mẹ không phải đã từng nói với con, cứ an tâm ngồi đó đợi hai bên gia đình quyết định chuyện này con lại không chịu nghe.
Con cứ phải đi chọc tức đứa bé có tâm tiến thủ còn độc lập đã quen kia.
Ngày xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nó còn không phải đứa trẻ bất hiếu.
Nếu gia đình cần nơi nương tựa nó cũng sẽ thỏa hiệp thôi.
Làm con gái con phải biết cho đối phương mặt mũi chứ không phải nơi nơi đè đầu cưỡi cổ người ta.
Liệu có người đàn ông nào chịu được? Rồi người ta chịu con lại không thích, cho đối phương nhu nhược, không xứng với con."
Mẹ Lạc đỡ cô ta dậy vừa nói lời thấm thía.
Nhưng nó có vào đầu Lạc Thi Nhu được chút nào không lại rất khó nói.
Chỉ là lúc này cô ta một mực cúi đầu nhận sai nên cho dù cô ta có vô tình để lộ biểu tình gì cũng sẽ không có người nhìn thấy.
Mẹ Lạc lại cho rằng cô ta đã chịu nghe.
"Con nghe mẹ, ở yên một chỗ đi.
Đợi lần hợp tác này của hai nhà đạt được kết quả tốt, đứa bé kia sẽ là của con."
Rốt cuộc Lạc Thi Nhu chỉ biết khóc, cúi đầu nghe mẹ Lạc dạy dỗ rồi trận nháo loạn này cứ thế kết thúc.
Nhưng chẳng được đến mấy hôm, khi tâm tình cha mẹ Lạc có vẻ dịu đi Lạc Thi Nhu lại chạy đến đại