Mộc Du nhìn thấy trên mặt người đàn ông xuất hiện một tia cười bất đắc dĩ nhưng không có khó chịu, ngược lại sau đó hắn còn kéo cậu đi về hướng vừa phát ra âm thanh kia thì trong lòng thầm suy đoán thân phận của đối phương.
Người nói là một thanh niên tuổi chừng hai mươi tám, chính trang gọn gàng ngăn nắp, nhìn vào là biết ngay đây nhất định là tinh anh của xã hội.
Còn là loại tinh anh đã trải đủ sống gió cuộc đời, đang ở thời điểm đỉnh cao của nhân sinh, rất được người ta yêu thích.
"Ngu Khiêm, giám đốc tài chính.
Là sư huynh trong trường trước đây, lớn hơn anh hai tuổi."
Cố Thời Minh vung tay lên giới thiệu cho cậu.
Người kia cũng đưa tay ra, hướng cậu cười đến mê người: "Em dâu, chào em."
Chỉ là cậu còn chưa kịp nở nụ cười xã giao, hai chữ "em dâu" chọc cho Mộc Du ngã lảo đảo, cái nắm tay vừa đưa ra cũng bị trượt.
Vậy mà lại khiến cho thanh niên kia cười ha hả, chủ động nắm lấy tay cậu lắc hai cái rồi thả ra.
Vốn nghĩ thật khó chấp nhận, nhưng sau đó Mộc Du liên tục bị gọi là em dâu nghe đến tai đều mọc kén, từ sượng đến thành mất cảm xúc luôn.
Cũng đành chịu, ai biểu ở trong công ty người quen thuộc với Cố Thời Minh toàn là đàn anh đàn chị không thôi chi.
Hai chữ em dâu này trừ khi cậu không còn là bạn trai của hắn nữa, nếu không cậu là ăn chắc rồi.
Mộc Du tỏ vẻ chỉ là một cái xưng hô, thôi thì kệ họ đi.
Cũng không phải quá khó chấp nhận.
Chỉ là...!Ủa? Sao không phải là em rễ?
"Em thấy anh giống nằm dưới lắm à?"
"..."
Mộc Du trợn trắng mắt nhìn hắn, mạnh miệng phản pháo: "Cái đó còn chưa có biết đâu."
Nói xong cậu còn hừ hừ hai tiếng, dáng vẻ cực kỳ ngạo kiều.
Cố Thời Minh nhịn cười cho qua, không tranh cãi với cậu việc này làm gì.
Có chuyện chi chúng ta lên giường rồi xếp lại, nói lúc này có lợi ích đâu.
Dù rằng trong lòng hắn đã phân định rõ ràng trên dưới từ lâu rồi.
Nói tới chuyện này, bỗng nhiên hắn nhớ đến cái eo nhỏ thon thả của người bên cạnh, trong lòng bất giác cảm thấy rạo rực.
Ánh mắt nhìn cậu cũng ẩn ẩn chút lửa nóng khiến lỗ tai ai đó đỏ lên một cách khó hiểu.
"Anh nhìn gì vậy hả!"
Âm thanh này nhỏ xíu, mềm mại, như một cái lông vũ quét qua quét lại trên đầu quả tim.
"Anh đưa em đi xem văn phòng của anh."
Người đàn ông nhịn xuống xao động trong lòng, nhưng lại nhanh tay kéo cậu đi về phía trước.
Mộc Du bị hắn kéo, không hiểu là vừa nghĩ đến gì đó hay sao mà hai má vô thức nóng lên, ánh mắt trừng trừng bóng lưng của người trước mặt lại như đang liếc mắt đưa tình.
May mà Cố Thời Minh không có nhìn thấy, nếu không hắn nhất định sẽ hóa sói tại chỗ ngay.
Nhưng cho dù vậy thì tại thời điểm kéo được người vào phòng hắn đã không nhịn được đem cậu áp lên tường hôn nghiến một trận.
Cuộc giằng co vốn nghiêng về một phía này mãi đến khi cánh cửa phòng Mộc Du đang áp lưng lên bị gõ vang mới kết thúc.
Cậu xấu hổ đến mức vội vàng đẩy người đàn ông bỗng nhiên "nòng nọc thượng não" này ra, chạy đến sau lưng hắn trốn.
Chỉ là điệu bộ giấu đầu lòi đuôi này quá chi là lạy ông tôi ở bụi này.
Cố Thời Minh mắt mang cười, lại làm bộ như chẳng có chuyện gì vươn tay mở cửa.
"Làm cái gì vậy hả? Định để mấy anh chết đói đấy à? Có chuyện gì cũng phải từ từ chứ! Ngày tháng còn dài mà!"
Người bên ngoài vừa cười vừa lum la nói một đống lớn.
Mà họ càng trêu thì Mộc Du lại càng hận không cắn chết cái người đàn ông kia, dù chuyện đến mức này cũng có một phần lỗi do cậu.
Nhưng có cậu chết cũng không thừa nhận mình đã dung túng cho hắn đâu.
Có sai cũng là người này sai.
Kết quả đợi đám người ngồi được xuống phòng riêng của một nhà hàng nằm trong khu thương mại bên cạnh thì đã là chuyện của bốn mươi phút sau, sau khi