Buổi chiều cùng ngày bên phía cảnh sát đã liên hệ với Mộc Du nhằm giải quyết một số chuyện còn lại.
Bên họ đã điều tra được chân tướng, cũng đã mời Lạc Thi Nhu đến sở cảnh sát uống trà.
Bởi vì tội chứng vật chứng đầy đủ, Lạc Thi Nhu chỉ có thể thương lượng với Mộc Du, ý đồ giải quyết chuyện này trong im lặng.
Lạc gia đang khốn đốn vì bị Cố gia kiện lại gặp phải chuyện này, không khỏi từ chột biến thành què.
Mẹ Lạc ở thời điểm cảnh sát tìm tới nhà nhưng lại mang đi con gái mình đã ngất xỉu tại chỗ nhưng vẫn không giữ được Lạc Thi Nhu.
Thời điểm Mộc Du đến sở cảnh sát Lạc Thi Nhu vừa nhìn thấy cậu như muốn nhào tới cắn chết cậu.
Cô ta cũng không nhìn xem bản thân mình hiện tại đang ở đâu, đúng là bị chiều đến hư rồi.
Mộc Du chỉ biết lắc đầu cảm thán trong lòng.
Nếu là thời điểm bình thường Lạc gia cho dù có dốc cạn vốn luyến cũng phải đem Lạc Thi Nhu an toàn trở ra.
Hiện tại Lạc gia vẫn mời luật sư cho cô ta nhưng một là chứng cứ rõ ràng, hai là tiền không đủ, luật sư cũng phải bó tay hết cách không giúp được gì ngoài việc giúp cô ta thương lượng với Mộc Du.
Bản thân Lạc Thi Nhu còn không có thái độ hối cãi, sừng sộ dọa nạt nạn nhân.
Nếu là người khác thì dùng tiền có thể giải quyết, nhưng Mộc Du lại không phải.
Bản thân mém chút thì bị cườ.ng bạo, cho dù cậu không đem tất cả trả lại cho cô ta thì cũng phải để cô ta chịu khổ vài năm mới thỏa mãn.
Kết quả là Mộc Du vừa tới đã giao mọi chuyện cho luật sư của mình với một yêu cầu là ít nhất phải cho cô ta đi cải tạo vài năm.
Mà bất kể là ở tù hay đi cải tạo, trên lịch sử làm người của cô ta cũng sẽ in một vết nhơ to đùng, sau này đi đâu cũng khó mà làm nên được thành tựu.
Như vậy cũng xem như trả thù rồi.
Mộc Du vừa đi xong thì mẹ Lạc đã chạy tới, nhưng cậu đã đi rồi, cũng cự tuyệt cùng bà câu thông.
Cuối cùng kết quả thế nào vẫn là thế ấy.
Mẹ Lạc còn chưa kịp buồn bã vì con gái mình đã bị tin tức Lạc thị muốn phá sản đập cho ngất đi, rốt cuộc phải đưa vào bệnh viện truyền nước.
Cả nhà Lạc gia loạn thành một đoàn.
Ngẫm lại một đời người cho dù chẳng làm chuyện gì sai vẫn có thể lên voi xuống chó như Mộc Du được.
Người làm ăn năm ba bảy hồi, ai nói trước được lúc nào mình sẽ ngã đài.
Còn người làm việc ác thì nếu còn không thể định tội, vậy công lý ở đâu ra.
"Cảm ơn anh một lần nữa vì đã cứu giúp."
Mộc Du đối với người đối diện nâng chén trà thành khẩn nói.
Lúc này cậu đang ngồi trong một nhã gian có khung cảnh thanh mát, cùng với Sở Dịch.
Nơi này là do hắn chọn, nhưng cơm là do Mộc Du mời, xem như cảm ơn hắn.
Mộc Du không biết Sở đại thiếu gia còn sẽ thích những nơi thế này, nhưng dù gì cũng là cảm ơn, cậu không ngại.
"Không cần khách sáo.
Chúng ta cũng xem như là bạn bè...!Trên mạng đi."
Sở Dịch cười nhẹ đối cốc với cậu.
"Cậu đến đây bạn trai cậu có biết không?"
Bỗng nhiên bị hắn dùng biểu tình ẩn ý hỏi một câu như vậy, Mộc Du trước tiên ngẩn ra một chút rồi nhìn người đối diện cười nhẹ: "Tôi không ăn cơm với anh ấy thì đương nhiên phải nói cho anh ấy biết mình ăn ở đâu rồi."
Sở Dịch cười bất lực.
Nhưng hắn không có ngu đần mà hỏi ra cái câu nếu biết tại sao còn cho cậu đi.
Nói sao thì hắn vẫn là người cứu cậu, nói thế nào việc mời một bữa cơm là chuyện nên làm.
Nếu có hỏi thì