\#44
\- Lăng tổng, sao ngài lại quay lại đây vậy.
Vị bác sĩ nữ hôm nọ cuối cùng lại thấy Lăng Thượng Hàn quay lại phòng khám của mình thì không khỏi tò mò hỏi. Nhưng lần này Lăng Thượng Hàn đi một mình chứ không có trợ lí Giang Kiên đi cùng.
Lăng Thượng Hàn mệt mỏi nới lỏng cà vạt, hắn nằm xuống chiếc ghế gấp dài kia và nhắm mặt lại. Giọng lạnh lùng vang lên:
\- Thôi miên đi, tôi muốn nhớ lại quá khứ đã từng mất của tôi.
\- Anh nghĩ kĩ rồi sao?
\- Ừ, bắt đầu!
Lăng Thượng Hàn từ từ nhắm mắt lại, hắn cảm thấy trước mặt mình là một khoảng hắc ám bao trùm. Nghe giọng của vị bác sĩ nữ vang lên:
\- Quay về 13 năm trước! Anh thấy những gì?
Lăng Thượng Hàn cũng không rõ nữa, hắn nhìn thấy hình ảnh Mễ An đang bị đám người áo đen kéo đi. Kì lạ, mọi việc diễn ra y hệt như giấc mơ mà hắn đã từng mơ thấy.
Khi ấy, câu nói của Lăng Hạo Minh chính là...
\- Mày đứng lại đó cho tao. Mày sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì với nó đâu...
Lăng Hạo Minh kích động quát lên nhìn bóng dáng của Lăng Thượng Hàn xa dần. Ông Lăng mấp máy môi:
\- Vì chính ta giết bố mẹ nó!
Kétt...bùng!
Lăng Thượng Hàn nằm bất động dưới đất, lúc đó hắn nhìn thấy ba mình hoảng hốt chạy tới. Sau đó hắn được đưa tới bệnh viện.
Bác sĩ nói có thể Lăng Thượng Hàn sẽ không nhớ một số chuyện, và mỗi khi nghĩ nhiều sẽ bị đau đầu.
Ông Lăng thấy chuyện này xảy ra càng tốt. Mấy ngày sau ông đưa một đứa bé khác đến bệnh viện chơi với Lăng Thượng Hàn cho đỡ buồn. Đứa bé đó là thiên kim tiểu thư Vân gia Vân Đan.
Sau khi Lăng Thượng Hàn khỏi bệnh, Lăng Hạo Minh liền đặt ra thử thách cho Lăng Thượng Hàn. Đó là sống cùng du côn đường phố 10 năm mới được quay trở về nhà.
Lăng Hạo Minh là một người vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả con trai mới khỏi bệnh cũng không tha. Bởi Lăng Thượng Hàn tương lai sẽ là trụ cột của Lăng gia, phải sớm cho hắn ra thế giới bên ngoài để nếm trải sự đời.
Cũng nhân cơ hội đó để Lăng Thượng Hàn hoàn toàn có thể quên đi con bé tên Lạc Mễ An đó mãi mãi...
\*\*\*\*\*\*\*
\- Mễ An, cậu cứ ăn tự nhiên nhé!
Lục Mạn gọi rất nhiều món ăn đặt trên bàn, toàn là những món là Mễ An thích ăn nhất. Cô cảm ơn Lục Mạn rồi không chút khách sáo nào mà gắp từng món vào đĩa.
\- Ngon quá!
\- Ngon thì ăn nhiều vào.
Lục Mạn mỉm cười nhìn Mễ An cô đang ăn rất ngon miệng. Nhưng Mễ An cứ cảm thấy sao sao ý, mắt cô mờ dần rồi cuối cùng cô gục xuống bàn ăn.
Lục Mạn nhanh chóng kéo Mễ An ra khỏi nhà hàng và đưa lên xe ô tô nhỏ. Cô ta vô cùng đắc ý cầm điện thoại lên gọi cho Vân Đan.
\- Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi đó, nhớ giúp công ti ba tôi khôi phục.
Đầu dây bên kia Vân Đan nhanh chóng hài lòng trả lời đầy xảo quyệt:
\- Cô yên tâm, tối nay còn một món quà giành