\#46
Lăng Thượng Hàn nhìn Mễ An và trấn an cô. Không sao nữa rồi! Hắn liếc nhìn Tư Cầm rồi nhẹ nhàng nói với Mễ An cô:
\- Em cùng Tư Cầm về nhé!
Mễ An nhìn Lăng Thượng Hàn, cô có chút lo lắng. Nhưng Lăng Thượng Hàn nở nụ cười nhẹ mà an ủi cô. Hắn quay sang Tư Cầm và dặn dò cẩn thận:
\- Đưa Mễ An về cẩn thận!
\- Em biết rồi.
Tư Cầm gật đầu rồi kéo Mễ An ra xe mình. Không biết Lăng Thượng Hàn tiếp theo định làm gì, mấy ngày nay cứ thấy hắn là lạ. Tư Cầm liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Mễ An, chắc hẳn Mễ An rất lo lắng.
Nhưng Tư Cầm im lặng.
Lăng gia...
Lăng Thượng Hàn cuối cùng cũng chịu trở về Lăng gia, Vân Đan hiện đang ở đây mà. Hắn trở về với khuôn mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí.
Lăng Hạo Minh nhìn thấy thằng con trai hư đốn cuối cùng cũng chịu về nhà, ông đứng dậy đi về phía hắn. Khuôn mặt ông Lăng vô cùng tức giận, cứ như là muốn đánh Lăng Thượng Hàn ngay lập tức.
\- Sao bây giờ mày mới chịu về nhà?
Lăng Thượng Hàn biết cơn thịnh nộ của ba mình đã dâng cao, nhưng hắn mặc kệ. Bây giờ hắn phải tìm Vân Đan trước đã. Lăng Thượng Hàn bước qua Lăng Hạo Minh, lạnh giọng hỏi:
\- Vân Đan đâu?
Lăng Hạo Minh lần đầu nghe thấy giọng nói của con trai lạnh như vậy, ông có chút sửng sốt. Cố hạ hỏa, ông chỉ lên tầng:
\- Con bé ở trong phòng mày, mau vào xin lỗi con bé đi!
Lăng Thượng Hàn cười nhạt nhìn ba mình, xin lỗi ư? Vân Đan xứng đáng sao, người phụ nữ đê tiện không từ mọi thủ đoạn đó, nhất định hôm nay Lăng Thượng Hàn phải chấm dứt với cô ta.
Mở cửa phòng mình ra, Lăng Thượng Hàn liếc con mắt sắc lạnh nhìn Vân Đan. Cô ta thấy Lăng Thượng Hàn cuối cùng cũng đã trở về, liền vui vẻ chạy tới ôm hắn:
\- Anh Hàn, cuối cùng anh cũng đã về rồi...
\- Buông ra!
Bị giọng nói lạnh như băng của Lăng Thượng Hàn cắt ngang, Vân Đan sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thượng Hàn. Cô ả rưng rưng nước mắt, tỏ ra đáng thương.
\- Anh Hàn...!
Lăng Thượng Hàn cười lạnh nhìn ả phụ nữ trước mặt, diễn giỏi ghê ha. Đến giờ này rồi còn tỏ vẻ ra trong sáng đáng yêu? Lăng Thượng Hàn liền dồn cô ta vào chân tường, bóp cổ.
\- Không cần phải giả vờ nữa, cô làm những gì tôi đều biết hết.
Vân Đan hoảng sợ, lần đầu tiên cô ả chứng kiến cơn thịnh nộ của Lăng Thượng Hàn. Hắn ta là một con người đáng sợ, hắn ta...biết hết rồi sao?
Vân Đan vội vã khóc lóc trước mặt Lăng Thượng Hàn:
\- Anh Hàn, em làm vậy chỉ vì em quá yêu anh thôi. Anh trước nay chưa từng nhìn em lấy một lần, thế mà lại bị con nhỏ Mễ An kia hớp hồn mất...hic...hic...
\- Rồi sao?
Lăng Thượng Hàn nới lỏng cánh tay, nhưng vẫn tiếp tục nhìn Vân Đan lạnh lùng tra khảo. Cô ta tới giờ vẫn còn nước mắt cá sấu sao?
\- Em thật sự yêu anh mà, xin anh đừng bên Mễ An nữa...
Vân Đan khóc lóc cầu xin, lúc này Lăng Thượng Hàn còn chưa kịp nói gì thì ông Lăng Hạo Minh đã xông