\#51
Ba năm này Lăng Thượng Hàn vùi đầu vào công việc một cách điên cuồng. Hắn không ra ngoài, không tiếp xúc với ai cả. Ngay cả Vân Đan cũng ít khi gặp được Lăng Thượng Hàn ở nhà. Hầu như Lăng Thượng Hàn ở công ti, tối thì về biệt thự riêng. Biệt thự riêng của hắn nhiều không xuể, Vân Đan cũng không rõ hắn ở đâu. Với lại Lăng Thượng Hàn hiện giờ rất ghét Vân Đan. Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách để gần gũi với Lăng Thượng Hàn mới được. Không thể thua cuộc như vậy.
Mễ An ba năm nay không nhận được tin tức của Lăng Thượng Hàn là do Lạc gia đã phong tỏa toàn bộ tin tức có liên quan đến Lăng gia.
Mễ An tạm biệt cục cưng nhỏ của mình rồi mới lên xe. Cô có việc gấp ở công ti thành phố B, có chút chuyện xảy ra nên cô mới phải đi đột xuất như vậy.
Hàn Thương định lái xe đưa Mễ An đi, nhưng Mễ An từ chối. Cô bảo Hàn Thương hãy ở nhà chơi cùng Tiểu Mễ, con bé một mình ở nhà rất hay chán. Cô vô cùng thương bảo bối của mình, tự nhủ phải hoàn thành công việc thật nhanh để trở về.
Khi tới thành phố B thì lúc này màn đêm đã bao trùm toàn thành phố, đèn đường rực rỡ chiếu sáng khắp con đường. Có thể thấy rằng thành phố B là một thành phố phồn hoa nhộn nhịp. Giữa dòng người tấp nập như vậy, nhưng Mễ An cô chỉ cảm thấy cô đơn hơn thôi.
Trời cũng đã tối rồi, cô liền dừng xe tại một nhà hàng để tạm ăn tối. Chứ bụng cô hiện giờ đói lả rồi. Cô đến một nhà hàng Pháp sang trọng...
\- Nè Lăng Thượng Hàn, em đâu phải người hầu của anh!
Mễ An đang ngồi chờ tại bàn ăn, đột nhiên cô nghe thấy giọng quen thuộc của một người phụ nữ đang cáu gắt, hơn nữa còn gọi tên Lăng Thượng Hàn nữa. Theo phản xạ tự nhiên, Mễ An quay sang nhìn người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy Mễ An ở phía bàn bên cạnh, liền ngừng nói chuyện điện thoại. Cô ấy đứng hình một lát khi bắt gặp Mễ An cũng ăn tối ở đây. Tư Cầm liền tắt điện thoại.
Mễ An nhìn Tư Cầm rồi mỉm cười nhẹ, đột nhiên Tư Cầm đứng dậy bước về phía bàn Mễ An. Vẫn là cái giọng thờ ơ lạnh lùng đó, giọng Tư Cầm vang lên:
\- Lâu rồi không gặp!
\- Ừ, cũng 3 năm rồi!
Mễ An có chút bối rối khi gặp lại người quen, cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy.Tư Cầm thì vẫn đang đứng nhìn nét mặt bối rối của Mễ An, cô thờ ơ lên tiếng:
\- Không định mời tôi ngồi à?
Dù sao Mễ An cũng ở nhờ nhà Tư Cầm một thời gian khá dài, với lại kẻ thù của cô là Lăng gia cơ mà. Mễ An cười ngại ngùng rồi mời Tư Cầm ngồi xuống.
Khi phục phụ bê thức ăn lên, Tư Cầm mới liếc nhìn Mễ An mà hỏi han:
\- Cậu sống tốt chứ?
\- Cũng tạm được.
Mễ An cười nhẹ trả lời nhẹ tênh, cô chỉ nghe thấy phía đối diện Tư Cầm thở dài. Con người lạnh lùng như Tư