\#58
Bắt đầu từ ngày gặp lại Lăng Thượng Hàn ở trường, dường như hắn không nhớ ra cô là ai nữa rồi. Nhưng mà Mễ An cô không hề bỏ cuộc, cô mặt dày cả ngày bám theo Lăng Thượng Hàn.
Khi Lăng Thượng Hàn vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Mễ An cầm sẵn chai ngước lạnh và khăn lau cũng giống bao người khác chờ Lăng Thượng Hàn qua chỗ mình. Lăng Thượng Hàn bước tới chỗ cô, cô vui vẻ giơ chai nước lên thì đột ngột hắn quay sang nữ sinh bên cạnh, cầm lấy chai nước của nữ sinh đó. Uống nước xong, Lăng Thượng Hàn không mảy may nhìn Mễ An lấy một cái mà bước đi luôn.
Bị Lăng Thượng Hàn phớt lờ trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Mễ An vẫn mặt dày theo đuổi. Cô là đương kim tiểu thư của Lạc gia giàu thứ 2 trong nước, cảnh này dường như chưa đến với cô. Mọi người cũng chẳng dám bàn tán nhiều.
Mễ An nghĩ phải làm cho hắn nhớ ra cô là ai mới được, mà nếu hắn không nhớ ra được thì...cô sẽ làm cho hắn yêu cô. Thế là ngày hôm sau cô vẫn vứt hết liêm sỉ mặt đay tới thư viện gặp Lăng Thượng Hàn. Lúc này là giờ trưa, có lẽ hắn cũng đói rồi.
\- Học trưởng Hàn, em làm cơm cho anh ăn nè.
Lăng Thượng Hàn chẳng thèm nhìn Mễ An lấy một cái, hắn vẫn chăm chú đọc sách. Mễ An nằm bò xuống bàn nghịch nghịch quyển sách, muốn thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng hắn chỉ nhíu mày khó chịu rồi quay sang chỗ khác:
\- Anh Thượng Hàn...à học trưởng Hàn, anh không thể nhìn em lấy một cái sao? Đáng yêu nè!
Mễ An chu cái mỏ dễ thương trước mặt Lăng Thượng Hàn, quả nhiên hắn liếc nhìn cô, nhưng một chút cảm xúc cũng không có:
\- Đáng yêu chỗ nào?
Lạc tiểu thư này nổi tiếng là một vị tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Chẵng nhẽ cô ấy bị mất trí sao, ngày nào cũng bám theo mình vậy?
Lăng Thượng Hàn suy nghĩ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô chăm chút.
Mễ An cười vui vẻ, cô chỉ chỉ vào môi mình:
\- Nơi này tùy ý cho anh sử dụng nè!
"Chắc chắn anh ấy sẽ hôn mình." Mễ An nghĩ thầm, trước kia hắn thích cưỡng hôn cô lắm mà, giờ cô chu mỏ ra trước hắn thể nào hắn cũng không kiềm lòng được.
Lăng Thượng Hàn không chút cảm xúc rồi đứng lên, không thèm ngoảnh mặt nhìn Mễ An lấy một cái. Mễ An ngẩn ngơ, hắn thật sự không hứng thú chút nào sao? Không được, cô phải dùng cách khác để quyến rũ hắn.
Mễ An lại tủm tỉm cười, haha cô đã nghĩ ra cách rồi. Thế là Mễ An giả vờ ngất, cô ngã xuống sàn nhà của thư viện. Tuy chỉ gây ra tiếng động nhỏ thôi nhưng cũng đủ để Lăng Thượng Hàn nghe thấy. Đang đi được mấy bước thì Lăng Thượng Hàn dừng lại, hắn quay lại nhìn Mễ An cô đang giả ngất:
\- Này,