Minh Thư run run nép vào lòng Nicko, quần áo lấm lem thức ăn, trông cô ta thật thảm hại. Bọn hắn đến sau thấy trò hay cũng đừng lại xem. Từ đầu đến cuối bọn nó vẫn lẳng lặng ăn cơm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến. Minh Thư vừa khóc vừa ủy khuất nói:" Dania, tôi chỉ xin cô cho tôi được ở bên anh Nick thôi mà, tại sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy ?" Nghe vậy, Dania ngẩn ra, Nicko lại gầm lên:" Dania, em thật quá đáng! Sao em phải làm vậy? Là em muốn làm nhục Thư trước mặt người khác đúng không?" Dania giật mình, ngây người nhìn Nicko. Anh còn chưa rõ phải trái đã đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô? Nhìn Minh Thư đáng thương rúc trong lòng Nicko, còn anh ôm cô ta thương tiếc, lại hướng bản thân mình một cái giận dữ. Thật là đáng chê cười! Dania nở nụ cười thê lương, nhưng vào trong mắt Nicko lại là thừa nhận tất cả mọi việc. Anh khinh thường nhìn Dania:" Xem ra anh đã lầm em là người tốt, không ngờ em lại là người như vậy. Bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm đến, nhưng bên trong không biết lại đang tính toán hại người..." Nó bật dậy, quát lên:" Anh hai, anh im miệng cho em! Không