Nắng chiều trải dài trên mặt đường, xuyên qua tán lá rọi xuống, bao trùm lên hai người đang im lặng đi cạnh nhau. Ken đi trước, Mia theo sau, hai người không ai nói một câu. Thời gian như dừng lại quanh họ. Chàng trai vóc dáng cao gầy ưa nhìn, tuấn tú lãng tử, đi bên cạnh cô gái xinh đẹp dịu dàng, dáng người nhỏ nhắn khuất trong cái bóng của cậu. Khung cảnh này thật hài hòa, đẹp đẽ. Thế nhưng...
" Nè, hai tên đó làm gì vậy? Chẳng ai nói với ai câu nào? Chán chết! " Nastia lầm bầm.
" Hai người họ không sợ tịch mịch mà chết sao?" Kin làu bàu trong cổ họng.
" Hai tên não ngắn các người, cái này gọi là lãng mạn !" Hắn nạt.
" Im lặng theo dõi đi !" Nó bực mình gắt lên. Ba người kia im bặt.
Đúng vậy, mấy kẻ phá đám thời khắc ngọt ngào của người khác này chính là tụi nó và bọn hắn. Họ đi theo hai người kia từ học viện tới tận chỗ này. Hình ảnh đẹp đẽ kia đã bị đám nhốn nháo này phá vỡ. Bộ dáng bọn nó lén la lén lút, người không biết còn tưởng bọn nó có ý đồ xấu. Chậc chậc, thật là!
Ken và Mia vẫn tiếp tục im lặng bước đi. Đột nhiên Mia nhỏ giọng nói, đánh vỡ im lặng giữa hai người:" Vừa nãy... xin lỗi !" Ken quay lại, lặng hỏi:" Cậu nói gì cơ ?" Mia đỏ