Mở cửa vào phòng, nó lết thân mình nằm vật ra giường, than:" Mệt quá đi!" Hai tay nó dang rộng ra, quơ quơ mặt giường như đang bơi, lẩm bẩm:" Êm quá đi!" =.=.
Hành động của nó làm Nastia buộc phải thắc mắc:" Ê, Sophia, mi bị mộng du à?" Nó nằm lật ngửa người, hai tay hai chân tiếp tục khua loạn xạ, mắt lim dim, thì thào:" Mộng du cái đầu mi, ta đây là đang hưởng thụ chất lượng cuộc sống! Ôi, êm quá đi mất!~~"(cuộc sống của người điên!) Nastia chỉ hừ mà không nói gì. Hai đứa nó sắp xong va li thì có tiếng gõ cửa. Nastia chạy ra mở thì thấy Mia và Dania. Mia cười nói:" Đi ăn thôi! Bọn ta đói rồi!" Nastia gật đầu, gọi vọng vào trong phòng:" Sophia, có đi ăn không?" Không có tiếng trả lời. Nastia đi vào trong, vừa nhìn thấy nó, cô bực mình nói:" Ay, con heo này, sao ngủ nhanh thế không biết?" Nastia lay lay người nó dậy:" Sophia, dậy đi, đi ăn thôi, Sophia!" Nó giật mình tỉnh lại, ngơ ngác:" Ơ... đi ăn... đi ăn thôi..." Nó lững thững