Minh Thư đi ra khỏi rạp chiếu phim, trái tim lạnh lẽo như băng. Lần đầu tiên cô biết được, nhìn thấy người mình yêu lại yêu một người khác, là cỡ nào đau đớn. Minh Thư lặng lẽ đi ra ngoài, bước chân vội vã của Richard ở đằng sau cũng không làm cô chú ý. Chỉ đến khi cô ý thức lại, Richard đã kéo cô vào lòng, ôm chặt, anh khẽ gọi:
" Minh Thư..."
Minh Thư ngạc nhiên, hồi hồn lại. Richard? Sao anh ấy không ở trong kia mà lại chạy ra đây? Anh đuổi theo cô sao? Trong lòng bỗng dâng lên một chút ấm áp, nhưng lại nhanh chóng bị cảm xúc lạnh lẽo che phủ. Cô lại tự đa tình rồi, anh sao có thể đuổi theo cô chứ? Minh Thư lắc lắc đầu, cô đẩy Richard ra, nhìn anh nói:
" Ngày mai em sẽ về nước. Em cũng sẽ gửi đơn xin thôi việc đến công ti, anh chỉ cần kí hộ em thôi!"
Đầu óc Richard trống rỗng. Cô vừa nói gì? Cô sẽ quay lại Việt Nam sao? Cô muốn rời bỏ anh sao? Không, anh không cho phép điều đó xảy ra! Richard siết chặt hai cánh tay cô, gằn giọng:
" Em vừa nói gì?"
" Em sẽ về Việt Nam, còn chuyện hợp đồng giữa hai chúng ta..." - ánh mắt cô dần trở nên ảm đạm -"... vì em vi phạm hợp đồng nên anh muốn bồi thường bao nhiêu cũng được, nếu anh không muốn vậy thì cứ trực tiếp gửi đơn kiện ra tòa, em sẵn sàng ra hầu tòa!"
Cô xoay người, cất bước rời đi. Ánh mắt Richard trở nên vô hồn nhìn bóng lưng cô bỏ đi. Tại sao? Tại sao, chỉ đến lúc cô rời khỏi anh, anh mới phát hiện ra, bản thân yêu cô rất nhiều? Bây giờ thì, cô bỏ đi rồi, cô bỏ anh mà đi rồi! Richard cứ đứng lặng nơi đó, nhìn về hướng cô rời đi, mặc dù nơi đó, đã không còn bóng dáng cô nữa rồi. Dưới ánh đèn đường vàng dịu, bóng lưng của anh, cô đơn, tiều tụy.
" Anh bạn của tôi ơi, cậu đừng uống rượu nữa được không?" - Tom, bạn của Richard, lo lắng nói. Cái tên Richard này, từ nhỏ đến lớn Tom chưa bao giờ thấy bộ dạng say khướt này của hắn. Hắn bị thất tình sao? Đáng đời, ai bảo hắn ngu! Tom rủa thầm trong miệng. Nếu không phải vì Chủ tịch không đi làm, công việc dồn hết cho Phó Chủ tịch là hắn đây, hắn cũng không dư hơi đi ngồi khuyên thằng bạn ngốc hết thuốc chữa này! ( hắn ở đây là chỉ Tom) Richard tiếp tục rót rượu ra và uống, uống đến không còn biết trời đất trăng sao gì nữa. Anh gục xuống bàn, lẩm bẩm:
" Minh Thư... Minh Thư.... làm ơn... em trở về bên cạnh anh đi... anh biết lỗi rồi... làm ơn... đừng rời xa anh mà... xin em... anh rất nhớ em.... Minh Thư à... Minh Thư...."
Tom lắc lắc đầu, chép miệng:
" Yêu người ta rồi à? Vậy mà có kẻ nói rằng không có cảm giác gì với người ta đấy! Thật đúng là kì cục hết chỗ nói!"
Hắn ghé sát vào tai anh, nói nhỏ:
" Dậy đi, tớ biết Minh Thư ở đâu đấy! Cậu dậy đi, dậy mà đi tìm cô ấy!"
Richard ngẩng đầu lên, thiếu sức sống hỏi:
" Cậu nói thật sao?"
Hắn gật đầu:
" Thật! Cô ấy là tiểu thư và là người thừa kế của tập đoàn Vương thị ở Việt Nam!"
Anh bật dậy:
" Sao không nói sớm chứ? Tên bạn chết tiệt này!"
Tom bĩu môi:
" Hứ, ai bảo cậu hại tớ phải làm việc vất vả! Đáng đời! Mau thu dọn đi, nghe nói Vương thị đang có dự định kết thông gia với một tập đoàn lớn đấy!..."
Richard hét lên:
" CÁI GÌ???"
Anh phóng vụt đi, còn chưa nghe Tom nói hết câu. Tom thở dài. Hắn đang định nói là người sẽ kết hôn là nhị thiếu gia của Vương thị nha! Cái tên ngốc bộp chộp này!
Chính vì vậy, mới có chuyện ngày hôm nay, đại soái ca Richard Olean của chúng ta, đáp máy bay riêng bay thẳng đến Việt Nam, khiến người ở sân bay ngất xỉu hàng loạt vì choáng. Theo địa chỉ, Richard đến biệt thự nhà Minh Thư.
" Cháu muốn xin phép được cầu hôn con gái hai bác!"
Đại soái ca nhà ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng " ba mẹ vợ". Ba mẹ Minh Thư trợn tròn mắt nhìn người con trai đẹp như thiên thần đang ngồi trước mặt. Mẹ Minh Thư hỏi:
" Cậu và con gái chúng tôi có quan hệ gì?"
" Cô ấy là bạn gái của cháu, bọn cháu quen nhau ở bên Pháp, cháu làm cô ấy giận bỏ về đây!"
" Nhưng mà hình như, Minh Thư có người trong lòng rồi thì phải?"
" Dạ? Bác nói gì cơ ạ?"
" Nó có một tấm ảnh chụp một người con trai, hình như là người Pháp, nó không cho ai động vào, thi thoảng bác vẫn thấy nó ôm tấm ảnh đấy ngồi khóc!"
Trái tim Richard đau buốt, trong mắt cũng hiện lên hối hận. Ba Minh Thư nhìn anh, nói:
" Chúng tôi rất thích cậu, nên cậu cứ ở lại đây sống đi, từ từ mà bồi dưỡng lại tình cảm. Con gái dễ mủi lòng lắm, cậu chỉ cần cố gắng là được!"
Hai ông bà liếc nhau cười hắc hắc. Richard há hốc mồm nhìn trân trân hai vị trưởng bối ngồi trước mặt đang cười đến thập phần khoái chí. Da đầu anh tê rần, lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Anh có cảm giác, bản thân đang bị hai người này tính kế.
Minh Thư mệt mỏi lê bước lên nhà. Một ngày làm ở công ti thật đúng là tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn. Mùi thức ăn thơm lừng từ trong nhà tỏa ra ngào ngạt, kích thích cái