Không thề hốt hoảng hay sợ hãi mà vẫn bình tĩnh giơ cách tay trần trụi xòe đều năm ngón chả cần đến đồ bảo hộ hoặc trang bị phòng thủ nào tiếp lấy trọn vẹn đòn tấn công bất ngờ di chuyển với tốt độ siêu âm thanh 1.400.000 m/s khiến cho nó phải tản ra tám hướng ba phía thành những tia lửa điện bé xíu bắn tung tóe ngoài môi trường không khí rồi hoàn toàn biến mất chỉ để lại đám khói trắng mờ ảo trong lòng bàn tay của Tsukasai do nhiệt lượng chiêu đó.
—Không thể nào. Cậu sỡ hữu cái năng lực quái quỷ nào vậy, chặn đứng đòn tấn công của tôi bằng tay không sao?
Người lên tiếng là một cô gái có bộ ngực khá khủng tóc vàng thả dài tới lưng mang chiếc kẹp hình con thỏ rất dễ thương bước ra từ chân cây cầu ở đầu bên kia với vẻ mặt kinh ngạc không thốt lên lời.
Sự quyến rũ nổi bật tràn trề sức hấp dẫn này thì không thể nào nhầm lẫn được cô gái ấy chính là Motoru Kurumi Breaker xếp hạng S cao nhất cũng là người đã nhận nhiệm vụ khống chế lũ khủng bố giải cứu con tin nhưng lại bị cậu xen ngang cướp công, nói đúng hơn thì nếu không làm thế chắc cô đã chết dưới mưa đạn rồi.
Bỏ hai tay vào túi quần Tsukasai bật Mode sát thủ lên nhìn Kurumi bằng ánh mắt hình viên đạn lạnh giá như khẩu súng của mình.
—Làm sao cô biết được tôi sẽ đi qua đây mà đợi sẵn phục kích trước
Khóe miệng cô công lại thành nụ cười kỳ dị và móc trong túi váy ra một mảng giấy bị xé làm đôi ra đọc lớn rõ ràng những chữ được trên đấy.
—Hai hộp trứng gà, bốn hộp sữa tươi,rau,bắp cải,cà rốt,cà chua, cuối cùng là phải mua bánh Baumkuchen cho đứa em gái hậu đậu. Ai mà điên tới nổi để lại danh sách mua sắm ở lại chiến trường trong khi thừa biết rõ trung tâm thương mại ở quận Shichi sẽ đóng cửa do thiệt hại. Buộc cậu phải sang quận gần nhất.
Bánh Baumkuchen là loại bánh được làm nhiều lớp bột mỏng quấn vòng tròn trong khi nướng xoay đều nên nó có một lỗ lớn ở giữa trung tâm và nhìn nó giống như là vân gỗ trên khúc cây bị xẻ ngang.
Tsukasai nở nụ cười yếu ớt.
—Suy luận gì mà phi logic quá vậy. Lỡ tôi là người sống ở quận khác sau hoặc danh sách đó được mua từ đời nào rồi thì sao.
Kurumi cười tự tin vào những suy nghĩ của là đúng
—Điều thứ nhất là đồng phục có huy hiệu của trường Hagume cùng trường với tôi tại thành phố này. Điều thứ hai nếu đã mua rồi thì cậu mắc gì phải tới đây hả.
—Coi như tôi bị cô đoán trúng tim đen đi. Vào thẳng vấn đề đi, cô muốn gì ở tôi nếu muốn đánh nhau thì tên hạng F như tôi không rảnh.
Những lời lẽ khẳng định chắc nịch như một thám tử lừng danh chuyên nghiệp của Kurumi khiến cho Tsukasai khó lòng mà chối cãi được không còn cách nào khác buộc phải phủ nhận mấy điều thoát ra từ miệng cô là đúng. Nhưng tại sao tự dưng lại nói "Nếu muốn đánh nhau thì tên hạng F như tôi không rảnh" câu này cực kỳ vô lý đối với trong hoàn cảnh này chứ bộ cậu nghĩ rằng cô ấy chặn đường mình chỉ để khiêu chiến thôi sao. Không lẽ đây là chiêu bài chọc kẻ địch nổi điên hóa ngu, kết thúc cuộc gặp gỡ này càng sớm.
Từ vị trí của Kurumi đang đứng tức giận phóng hàng loạt dòng điện một chiều dữ tợn đánh vào các thanh kim loại trên cây cầu tạo nên nhiều vết cháy xém rồi tích tụ lại trong lòng bàn tay cô giống như sắp xài tuyệt kỹ chidori trong truyện tranh Naruto.
—Đồ nói dối trắng trợn không chớp mắt, trình độ và thực lực như vậy không thể nào xếp hạng F được. Đã vậy thì tôi sẽ ép buộc cậu tung hết sức.
Tsukasai thở dài đảo mắt xung quanh cảm thấy phiền phức.
—Tôi chỉ phân chia các hạt phân tử Electron ra thành nhiều nhóm nhỏ. Chứ đâu có gì lại hại
'Rắc rối quá, cô gái này biết quá nhiều về mình rồi buộc phải gϊếŧ hoặc làm cho cô ta câm mồm quên đi mọi thứ. Tránh khỏi việc hậu quả nghiêm trọng cho mình và Trinity Code'
Chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đáp trả lại mọi chiêu thức lao tới.
Kurumi dứt khoát bắn ra một tia điện có hiệu suất cường độ cao hơn lúc đầu gấp mấy chục lần từ nguồn năng lượng tập hợp vào tay nãy giờ đến nổi cậu thanh niên đối diện mình cách năm mét còn cảm nhận được sức mạnh của nó ngang ngửa với sấm sét.
Cũng giống như lần trước Tsukasai chỉ dùng một tay nhẹ nhàng chụp trúng đòn tấn công nhanh như chớp