"Bà nội nó... ông bà già nó... quan hệ mẫu thân nó..."
Dương vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa, hắn nhục nhã đến nỗi không biết làm gì khác ngoài cắm đầu rời khỏi quảng trường.
Đang đi thì Sinh chạy đến kéo Dương lại.
"Mày đi đâu vậy?"
Sinh hỏi.
"Đi về!"
Dương đáp cộc lốc.
"Còn khảo hạch kiến thức nữa mà?"
Sinh nói.
"Khảo hạch kiến thức?
Để làm gì?"
Sinh đáp:
"Tao biết mày buồn vì tư chất Không Màu, nhưng không phải mày thường nổ rằng sẽ làm một Giả kim thuật gia sao?"
"Giả kim thuật gia là một trong những nghề nghiệp cao quý nhất của Việt Nam linh giới, là những người sử dụng kiến thức uyên bác cao thâm để nghiên cứu, chế tạo ra các loại Bảo Vật, Linh Đan..."
Google liền giải thích cho Dương nghe.
"Có chế được hàng nóng các kiểu không?"
Dương sáng cả mắt, hỏi thầm trong đầu.
Google im lặng vài giay như đang cân nhắc rồi đáp:
"Được!"
"Vậy làm thế nào để thành Giả kim thuật sư?"
"Cần kiến thức uyên bác và linh lực để nạp vào vật phẩm, có thể nhờ người khác nạp thay." Google đáp đều đều.
"Được!
Vậy thì làm Giả kim thuật gia!"
Sinh đứng cạnh thấy Dương mặt đang xịu lại đột nhiên sáng hẳn lên, lắc đầu nghĩ thầm:
"Tội nghiệp thằng nhỏ, té vực xong ngáo luôn rồi!"
Từ lúc đó, mặc kệ bọn nhóc trêu chọc cười cợt, Dương cứ vênh mặt tự đắc.
Google đã nạp vào hắn những thông tin chi tiết về nghề Giả kim thuật, Giả kim thuật gia chia thành 5 cấp:
Thuật sĩ - Đại sư - Tông sư - Thánh sư - Thần sư
Nghề giả kim rất được trọng dụng bởi vì linh lực chỉ cần luyện là được, còn giả kim thuật thì đòi hỏi một đầu kiến thức uyên bác và trí tuệ tuyệt đỉnh để hiểu được những kiến thức đó, rất nhiều thiên tài linh lực phải đầu hàng ngay sau khi nhìn những tủ sách trùng trùng điệp điệp mà người ta gọi là "Kiến thức cơ bản của Thuật sĩ".
Muốn làm giả kim thuật sư rất khó, nhưng đã làm được thì thành quả vô biên, 1 món bảo vật cấp thấp đem bán ra cũng lời gấp mười lần chi phí sản xuất, nếu sáng tạo ra bảo vật chưa được đăng kí bản quyền thì lại lời gấp trăm, gấp ngàn lần.
Dương có thể không có tư chất về linh lực, nhưng với một kẻ già dặn từ thế giới khác như hắn, cộng thêm một thư viện tri thức khổng lồ là Google có thể nạp mọi kiến thức vào đầu khiến hắn lập tức thấu hiểu và ghi nhớ như thể chính hắn đã học từ rất lâu, thì giả kim thuật sư chẳng khác nào nghề dành riêng cho Dương, đến khi đó thì không cần tìm đến xin dâʍ ŧɦủy̠ nữ thần, bỏ Bảo Vật cấp cao hoặc Linh Đan ra rao thưởng thì đầy người sẵn sàng liều mạng đi tìm về cho hắn.
1 giờ trưa bắt đầu kiểm tra kiến thức, quảng trường giờ đã được dựng lên rất nhiều mái che, hàng trăm bộ bàn ghế xếp hàng ngay ngắn chờ đám học viên đến ngồi.
Đề bài là một tập giấy gồm 500 câu hỏi trắc nghiệm từ kiến thức lịch sử, khoa học, linh hồn học và cả những câu hỏi trí tuệ logic.
500 câu trắc nghiệm trong thời gian 4 giờ, dù có đánh lụi cũng mất khối thời gian, nhưng nhờ Goolge mà Dương làm rất nhanh, đọc qua câu hỏi là có ngay đáp án lẫn cách giải thích ghi sâu vào đầu.
Vì vậy mà chưa đầy 2 giờ sau, Dương đã đem bài lên nộp.
"Đánh lụi luôn à?"
"Phế vật, liệt dương mà còn ngu đần nữa!"
"Chết đi cho đỡ nhục, ha ha!"
Thấy Dương nộp bài sớm, cả quãng trường lại xôn xao châm biếm.
Còn Dương mặc kệ, hắn ngạo nghễ nộp bài rồi quay lưng đi.
"Chúng mày cười đi, chờ tao thành Thần Sư rồi đem tiền đè chết chúng mày!
" Dương cười thầm, hắn tự tin bài kiểm tra của mình sẽ đạt điểm tuyệt đối.
Đi được mấy bước, Dương đột ngột vỗ trán la to:
"A! Chết mẹ quên ghi tên!"
Cả quảng trường lại cười ồ lên.
Chỉ qua một đêm thì cái danh hiệu phế vật - liệt dương - đánh lụi của Dương đã truyền đi khắp huyện Trảng Bom của tỉnh Đồng Nai.
Sáng sớm, Dương uể oải mở mắt rửa mặt súc miệng xong thì có một nhóm người đến nhà hắn, trong đó có Lê Ly.
Trong phòng khách khang trang nhà họ Võ, Lê Ly khép nép ngồi cạnh một phụ nữ trung niên, trông cũng khá xinh đẹp nhưng còn xa mới sánh bằng Diễm phu nhân, bên cạnh bà ta là một gã đàn ông trung niên cường tráng, họ là cha mẹ của Lê Ly.
Dương và Diễm phu nhân ngồi ở phía đối diện ba người.
"Không biết hôm nay anh chị và cháu đến nên không tiếp đón chu đáo, mong anh chị thông cảm."
Diễm phu nhân sai người hầu mời trà cho ba người nhà họ Lê.
Mẹ của Lê Ly, Linh phu nhân khịt mũi:
"Hừ! Không biết giả vờ?"
Diễm phu nhân tròn mắt:
"Chị nói thế là sao?"
"Con chị thế nào thì cả huyện này đều biết, chị nghĩ chúng tôi đến thăm hỏi chắc?
" Linh phu nhân cay nghiệt nói, Lê Hoàng chồng bà rất si mê Diễm phu nhân, khiến bà rất ghen tức.
Lê Hoàng chồng bà và Võ Phi Thiên cha quá cố của Dương là bạn chí cốt, lập ra hẹn ước đính hôn cho Dương và Ly từ khi mới lọt lòng, bà cật lực phản đối nhưng cuối cùng phải nghe theo chồng, giờ biết tin Phi Dương đã liệt dương lại còn bất tài, bà liền mừng rỡ kéo chồng con qua từ hôn.
"Từ hôn thì nói thẳng đi, vòng vo làm cái quần gì hả mụ già?
" Thấy thái độ kêu ngạo đáng ghét của Linh phu nhân, Dương khoanh tay rung đùi mắng lại.
"Mày hỗn?
" Bị gọi là mụ già, Linh phu nhân tức giận giơ tay định tát cho Dương một cái, nhưng bị Lê Hoàng giữ tay lại.
Lúc này Lê Hoàng mới lên tiếng:
"Chị Diễm, ngày trước tôi và anh nhà đúng là có định hôn ước giữa bé Ly và cậu Dương, nhưng mà chị cũng biết, tin con trai chị bị liệt dương đã đồn khắp nơi rồi, làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho con gái chúng tôi?"
"Liệt dương không phải không chữa được!
" Diễm phu nhân đáp, giọng nàng trở nên lạnh lùng, tay nàng nắm tay con trai thể hiện sự tin yêu, như muốn nói dù có là phế vật thì Dương vẫn là cục cưng của mẹ.
Linh phu nhân lại khịt mũi như thể đang ngửi phải phân chó:
"Chữa được sao?
Dù được thì thứ bất tài lấy gì lo cho tương lai