Tận cùng của rừng Pù Mát là vùng biên giới, nơi đây được Lạc Long Quân dựng lên một bức tường phong ấn khổng lồ không thể vượt qua, nhìn qua phía bên kia bức tường không thấy gì ngoài một không gian hư vô mù mịt không có điểm dừng.
Ở một vùng thung lũng ven biên giới, tồn tại một tộc người thiểu số tên gọi là Đan Lai.
Sống nơi địa thế hiểm trở, tách biệt với thế giới, lại thường xuyên bị thú dữ tấn công nên tộc Đan Lai càng lúc càng nghèo nàn lạc hậu, nhân số cũng chỉ còn lại vài trăm người.
Bản làng của tộc Đan Lai là tập hợp những ngôi nhà sàn thô sơ xập xệ.
Người Đan Lai có một tập tính đặc biệt là ngủ ngồi, đây là biện pháp nhằm mục đích cảnh giác và phản ứng kịp thời khi bị ác thú tấn công.
Ngôi làng bị cơn mưa điên cuồng vùi dập.
Một nhóm gồm 3 thanh niên mặc trang phục may từ thổ cẩm, từ bìa rừng bước vào, họ bước lên ngôi nhà sàn lớn nhất làng.
Ngôi nhà sàn lớn này là nơi tổ chức nghị sự, lễ hội của làng, trông gian nhà trống trãi chỉ có một lão già ốm yếu đang ngồi xếp bằng, không rõ là đang ngủ hay luyện công.
Ba thanh niên cúi chào:
"Tộc trưởng!"
Lão già mở mắt nhìn ba thanh niên, lo lắng hỏi:
"Có tìm được không?"
Thanh niên đứng đầu nói:
"Dạ... chúng con lần theo dấu vết thánh nữ, tìm được dấu vết chiến đấu, sau đó từ vệt máu mà tìm được đến một nơi..."
"Nơi nào?
" Lão tộc trưởng hỏi.
"Đó... đó là hang của một con Xích Ảnh Hổ, Linh Tướng cấp 4.
Con hổ bị thương khá nặng, rất có thể là bị thương khi chiến đấu với thánh nữ."
Tộc trưởng lo lắng nói:
"Linh Tướng cấp 4 chưa đủ sức đánh bại thánh nữ đâu, có thể nàng bị thương và ẩn thân đâu đó..."
Nói xong, lão đứng dậy:
"Tìm tiếp thôi, lần này ta cũng đi!"
Ba thanh niên can ngăn:
"Tộc trưởng đang suy yếu, trời thì mưa rất to, ngài cứ nghỉ ngơi chờ tin tức từ những người khác, để chúng con đi tìm tiếp cũng được..."
"Ta không sao, an toàn của thánh nữ mới quan trọng... đi thôi.
" Lão tộc trưởng cố chấp lắc đầu, mang cơ thể già yếu phải nhờ linh lực nhập thể mới đứng vững được bước ra màn mưa...
Nơi ngôi nhà của Thạch Thần Sư Cao Lỗ, Hoài Bão, Dương và Phong Linh Nhi mỗi người thành tâm dập đầu ba cái thể hiện sự tính trọng với vị kỳ tài lịch sử.
Lạy xong, ba người cùng nhìn nhau rồi nhìn vào cái rương chứa những di vật của Cao Lỗ.
Đây là di vật của Thần Sư, dạng tồn tại thông minh uyên bác nhất trong lịch sử a!
Nếu không có cạm bẫy hay thử thách gì thì có được những món này cũng quá dễ dàng rồi!
Chẵng lẽ chỉ vì một chữ Duyên?
Tất nhiên là không chỉ như vậy!
Lúc này, trên bề mặt miếng kim loại có viết chữ đang được đặt nằm trong rương đột nhiên phát ra những đường sáng kết thành hình ngôi sao 5 cánh, sau đó, phía trên miếng kim loại dần hiện ra một hư ảnh hình người, cao khoảng 20 cm.
Hư ảnh này dần cô đọng thành hình dáng một lão già râu tóc bạc trắng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt vẫn còn sáng tinh anh.
"Đây là tàn hồn Cao Lỗ tướng quân?
" Linh Nhi hỏi.
Dương và Hoài Bão đều từng thấy qua tàn hồn, liền phủ định:
"Không phải."
Dương nói tiếp:
"Đây giống như là ảo ảnh tạo ra từ bảo vật quang linh lực."
Hư ảnh đột ngột lên tiếng:
"Xin chào !
Ta là Cao Lỗ!
Không cần phải giới thiệu tên các ngươi, gọi là các ngươi đi nhé vì ta không biết có một người hay mấy người đâu, đây chỉ là một bản ghi được ta lưu lại.
Khi các ngươi thực hiện hành vi tôn kính, ví dụ như cúi chào chẳng hạn, thì tấm thẻ này sẽ kích hoạt và những đoạn lưu trữ hình ảnh của ta sẽ hiện ra.
Chắc các ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại dễ dàng đem tài sản của mình cho các ngươi mà không hề có cạm bẫy hay thử thách phải không."
Dù đã biết đây chỉ là một đoạn ghi hình, nhưng Dương, Bão và Nhi theo quán tính cùng gật đầu đáp:
"Vâng!"
Hư ảnh Cao Lỗ thở dài, mắt rưng rưng buồn bã:
"Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện..."
Cao Lỗ bắt đầu kể lại quãng thời gian phò tá An Dương Vương, giúp ngài xây nên Cổ Loa thành và dùng vuốt rùa thần sáng tạo ra Linh Quang Thần Cơ, rồi đến khi xảy ra xích mích và Cao Lỗ từ quan quy ẩn.
"Dù từ quan nhưng vẫn muốn cống hiến cho đất nước, ta dành toàn bộ thời gian nghiên cứu giả kim thuật, cho đến khi sáng tạo ra một món Thánh Bảo công thủ toàn diện, có thể giúp nâng cao lực chiến cho binh sĩ, liền mừng rỡ lên đường về kinh, định dâng cho đại vương..."
"...nào ngờ..."
Giọng Cao Lỗ nấc nghẹn, Dương, Nhi và Bão cúi đầu.
"Nào ngờ... nghe tin... Cổ Loa đã thất thủ..."
Nước mắt đau đớn tuôn khỏi đôi mắt của Cao Lỗ, ngài cố gắng nói tiếp:
"Đại vương đã... tự vẫn... Ta... ta..."
Cao Lỗ nói không nên lời, nước mắt rơi lã chã, lòng Dương, Bão và Nhi cũng xúc động khôn cùng. Là một vị tướng quân, nhưng lại không được chiến đấu cùng nhân dân quân sĩ trong thời khắc cuối cùng của triều đại, dù không bị người đời trách cứ nhưng trong lòng ngài cũng đủ cào xé đến tận cuối cuộc đời.
"Là tại ta ích kỷ...
nếu ngày đó ta không giận đại vương, không bỏ mặc ngài... ."
Hư ảnh Cao Lỗ quỳ xuống, có thể thấy lương tâm ngài đang đau đớn mãnh liệt.
Phong Linh Nhi không kềm được nước mắt an ủi:
"Không ai trách ngài đâu...
Ai cũng biết là do gian kế của Triệu Đà..."
Nhưng hư ảnh Cao Lỗ vốn không nghe thấy lời nàng, ngài nói tiếp:
"Vua mất, ta tìm đến mộ người để tự kết liễu mạng mình tạ tội...
Nhưng lại biết tin khác, thành Cổ Loa cùng mộ của đại vương đã biến mất!"
"Chắc chắn lạ bị ai đó phong ấn...
Ta điên cuồng tìm kiếm, một mình không tìm xuể, ta dùng hết tài sản thuê người đi tìm...
Nhưng không thấy..."
"Ta khi đó là Linh Tướng, tuổi thọ có hạn, cuối đời ta mới trở về đây...
Ta tạo ra bức thư này chính là muốn nhờ các ngươi một việc...
Không cần biết các ngươi ở thời đại nào, trăm năm cũng được, ngàn vạn năm cũng được, xin hãy mang bức thư của ta theo bên người, nếu... nếu có thể thấy được mộ của An Dương Vương, xin hãy đặt bức thư này của ta bên cạnh mộ người, dù là vô nghĩa nhưng ta muốn được tạ tội với người...."
"Ta biết là không thể nhờ người mà không báo đáp, nhưng gia sản của ta đã không còn, chỉ còn lưu lại ba món mà ta tâm đắc nhất trong rương...
Một là Thánh Bảo hạ cấp công thủ toàn diện do chính ta sáng tạo:
Hắc Kim Thánh Khải, tuy hơi khó dùng nhưng một khi đã quen sẽ cực kỳ lợi hại.
Hai là lò luyện đan của ta, lò Ngũ Hành, cũng là Thánh Bảo hạ cấp.
Còn lại là một chiếc nhẫn đặc biệt cũng do chính ta sáng tạo:
Thời Không Chỉ, là một Tiên Bảo siêu cấp mang hai thuộc tính Không Gian và Thời Gian, có không gian lưu trữ rộng lớn và đặc biệt là có tính năng làm chậm thời gian, giúp lưu trữ lương thực được rất lâu mà không sợ hư hỏng."
Nghe Cao Lỗ giới thiệu, bọn Dương dễ dàng đoán biết Hắc Kim Thánh Khải là cái giống như ba lô màu đen, lò Ngũ Hành chính là cái lò luyện đan nhỏ, còn chiếc nhẫn bạc kia chính là Thời Không Chỉ, nhưng vẫn