Khi cặn bã A nhét oán phụ O vào ghế phụ, oán phụ O mở cửa xe muốn nhảy xuống, cặn bã A hét lên: “Em dám!”
Oán phụ O phản xạ có điều kiện nhảy ra ngoài, ngơ ngác nói: “Anh đừng giận.”
Cặn bã A trói cậu vào ghế phụ và đưa cậu đi bằng một cú nhấn ga. Mui xe đang mở chạy trên đường cao tốc, oán phụ O bị dọa tái mặt, bỗng kịp thời phản ứng nhớ bọn họ đã ly hôn, cậu không cần nghe lời cặn bã A nữa. Thế là ngồi thẳng eo, nói: “Anh ngây thơ thật!”
Cặn bã A không ngờ cậu lật mặt nhanh thế, lửa giận của hắn đã nguôi ngoai bởi lời nói nhẹ nhàng ban đầu nhưng lúc nghe cậu nói với hắn bằng giọng lạnh lùng, ngọn lửa trong hắn lại bừng lên.
Xe xuống đường cao tốc chạy thêm một đoạn lên đỉnh núi, oán phụ O mới phát hiện cặn bã A định đưa mình đến khu nghỉ mát của nhà họ. Cậu xuống xe đi dọc theo đường về phía dưới, cặn bã A đuổi theo kéo tay cậu nói: “Em điên rồi, đi bộ xuống mất tận ba tiếng đấy!”
Oán phụ O cố nghĩ nếu mình là lạnh lùng O, khi đối mặt với tình huống này sẽ nói gì. Thế là cặn bã A thấy bé vợ mềm mụp biến thành một con nhím, nói một câu như ghim dao vào tim hắn: “Ở cùng anh mới làm tôi phát điên.”
Cặn bã A vác cậu lên vai, mặc cho oán phụ O đấm đá, từng bước đi vào biệt thự, cắt đứt liên lạc của oán phụ O với thế giới bên ngoài, bắt đầu chơi trò giam cầm.
Gần đây lạnh lùng O rất bận, đã treo xong nơ bướm trên lâu đài và kiếm được quá nhiều tiền nên cậu muốn đính kim cương lên tất cả mặt tiền. Nhìn từ xa toàn bộ lâu đài lấp la lấp lánh, phản chiếu ánh sáng của mặt trăng trong đêm tối.
Gần đây trung khuyển A thuận buồm xuôi gió với thần tài. Lần nào giật bao lì xì trong nhóm cũng may mắn nhất, luôn thắng tiền mỗi khi chơi bài với bá đạo A. Đây là một điều tốt với người khác nhưng anh lại lo lắng.
Lạnh lùng O thảnh thơi một ngày, chưa kịp về nhà thay quần áo đã bị một con chó khổng lồ vồ tới cọ lửa lên người cậu. Cậu mệt đến mức không muốn động một ngón tay, huống chi là việc kia rất hao thể lực, chỉ có thể đẩy con chó ra và nói: “Hôm nay không được, em mệt lắm.”
Lạnh lùng O hiểu rõ trung khuyển A, dạo này anh tới kỳ mẫn cảm, nếu ngủ chung giường nhất định sẽ không theo quy củ. Cậu ôm mền gối vào phòng, nửa đêm dậy uống nước thì thấy trung khuyển A đang ngồi xổm trước cửa, vùi đầu vào
gối nhìn thấy cậu ra, đôi mắt đỏ hoe trông tủi thân lắm.
Tục ngữ nói, sòng bạc đắc ý, tình trường thất vọng.
Khi lạnh lùng O nghỉ ngơi, trung khuyển A dựa vào cửa phòng bịa ra hàng tá khả năng vợ không yêu anh. wattleonidasmini
Nhất định phải giết tên gian phu, giết xong biến y thành phân bón hóa học cho vườn sau của lâu đài. Anh không nỡ đánh vợ, chửi một câu còn phải cân nhắc từ ngữ chứ đừng nói là đánh. Nếu lạnh lùng O nói ly hôn, anh sẽ ôm đùi vợ, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Không được nữa, chỉ có thể mời cha mẹ hai bên để lạnh lùng O nhìn sắc mặt họ mà sống cho khéo.
Lạnh lùng O ngồi xổm xuống sờ đầu chó con, dịu dàng hỏi: “Sao lại ngồi dưới đất, đang suy nghĩ lung tung gì đó?”
Trung khuyển A tủi thân dụi mặt vào lòng bàn tay của vợ, ôm eo vợ hỏi: “Vợ à, em sẽ mãi yêu anh chứ?”
Lạnh lùng O thở dài, kéo trung khuyển A lên ôm eo anh, nhón chân hôn lên môi anh mới nói: “Chó ngốc.”
Trung khuyển A ôm đầu cậu hôn sâu hơn, cảm nhận được pheromone do cậu phóng ra để trấn an, quấn lấy anh như một dòng nước ấm. Hôn tới độ lạnh lùng O thở hổn hển, mềm nhũn dựa vào anh, vừa định ôm người ném xuống giường đã nghe cậu cầu xin thương xót: “Hôm nay không được, thực sự không được đâu.”
Trung khuyển A cụp mắt chó, vừa tủi thân vừa bĩu môi: “Em không muốn chó con của mình à?”
Lạnh lùng O dính chiêu này nhiều nhất, bị trung khuyển A giày vò chết đi sống lại. Hôm sau đến bệnh viện chụp xquang, cần cấm dục một tháng vì căng cơ eo. Trung khuyển A nhìn lạnh lùng O ngồi trên xe lăn, hối hận đấm ngực mấy lần, lạnh lùng O nắm tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, nói: “Là lỗi của em, anh đâu còn cách nào.”
Lạnh lùng O ở nhà nghỉ ngơi một tháng, trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó. Trung khuyển A đã từ chối rất nhiều việc để ở nhà phục vụ cậu, nuôi cậu béo tròn lên một vòng. Chờ người đẹp O và bá đạo A trở về sau kỳ nghỉ, bọn họ đến thăm lạnh lùng O, bốn người mới tìm ra người mà mình đã quên.
Oán phụ O đâu rồi?
*