Thấy cặn bã A lại tới đón, oán phụ O cong môi mừng rỡ, lấy điện thoại từ trong túi, vui vẻ nói: "Có mang, có mang."
Cặn bã A giận đến mức hai mắt lóe lên sao vàng, cao giọng quát: "Sao không gửi tin nhắn cho anh?"
Oán phụ O nhìn lạnh lùng O một cái, tỏ vẻ cảm kích, rút quyển quy tắc O Đức vừa mới học hồi sáng, đáp: "Quy tắc thứ tư của học viện O Đức: Không được quấy rầy khi A bận, cho nhau không gian riêng.
"
*
Mẹ cặn bã A bắt đầu muốn có cháu, luôn miệng lẩm bẩm nếu oán phụ O không thể sinh nở thì có thể ôm con của tình nhân nhỏ bên ngoài về.
Không biết vì sao lúc nhìn oán phụ O cúi đầu, tủi thân chọc cơm, hắn hơi đau lòng.
Hắn ném đũa, lạnh lùng nói: "Ai nói em ấy không thể sinh."
Buổi tối, cặn bã A đè oán phụ O lên giường, bắt cậu ôm hai đùi thành hình chữ M.
Oán phụ O bị giày vò ríu rít lẩm bẩm, cặn bã A che miệng cậu, cuối cùng phóng hết con cháu vào bụng cậu.
Oán phụ O run chân muốn tự mình vào phòng tắm rửa sạch sẽ lại bị cặn bã A giữ chặt ôm vào ngực, nói: "Đừng đi, thế này mới dễ thụ thai."
Cặn bã A hầu như không giao tiếp với oán phụ O sau mỗi lần thế này nhưng đây là lần đầu tiên hắn ôm cậu nói chuyện, chủ yếu vẫn là giáo dục oán phụ O ít giao lưu với các O trong học viện đi.
Oán phụ O muốn giải thích vài câu thay người đẹp O và lạnh lùng O, lại nghĩ đến quy tắc thứ 5 của học viện O Đức, đành