Chuyện là vậy nè.
Thi Ân sống hai mươi tư nồi bánh chưng luôn nghĩ mình chỉ là một cô chiêu nhà giàu bình thường, có nhà có xe cha mẹ đều lên trời, cô chẳng khác gì nữ chính trong mấy quyển truyện tranh hay đọc cả.
Người cha cô chưa gặp bao giờ kia để lại một số tài sản lớn cho cô và mẹ cô, đủ cho hai mẹ con cô sống cả đời mà không cần làm gì.
Từ bé cô luôn làm một cô chiêu ngực bự không chút ý chí tiến thủ nào, mặc dù cô uống rượu đi bar, thay đổi đối tượng yêu đương như áo nhưng cô là một cô chiêu nhà giàu luôn chấp hành pháp luật tốt.
Cho đến một ngày cuộc sống giàu có của cô bị hủy, đầu tiên là số tiền cha cô để lại bị khóa không dùng được, sau đó cô gặp tai nạn xe cổ vào hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi, xe bị tông nát nhưng cô lại không bị chút thương tích nào.
Sau đó, tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là giây phút này cô bị âm thanh do TV đánh thức, cô nhìn thấy TV bắt đầu rè rè.
Cô sửng sốt hai giây thì thấy một cánh tay trắng xám đang từ từ chui ra khỏi TV…
Tiếng chuông không rõ từ đâu vang lên ngoài cửa sổ, bây giờ đã là mười hai giờ đêm, cô say rượu ngồi trước chiếc TV đang rè rè…
Sự kiện linh dị? Sadako [1]? Hay do cô uống say nên chưa tỉnh táo? Hoặc đang nằm mơ? Ai là chủ của bàn tay xinh đẹp kia vậy….
[1] Sadako tên đầy đủ là Yamamura Sadako là nhân vật trong phim kinh dị The Ring.
Phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay tắt nguồn điện tổng ở đầu giường, nguồn điện TV bị tắt, TV đang rè rè tắt ngúm, căn phòng trở lại sự yên bĩnh ban đầu nhưng bàn tay trắng xám kia vẫn còn cứng ở TV.
“….” Bàn tay trắng xám.
“….” Thi Ân.
Quỷ hiện tại chẳng biết phát triển tí nào, đã 800 năm rồi còn chưa theo kịp thời đại à?
Thi Ân nhức đầu do say rượu, bàn tay bật lại nguồn điện tổng, ‘tách’ một tiếng, nguồn điện sáng lại, đèn và TV trong phòng sáng lên, ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm Thi Ân híp mắt lại, TV xuất hiện một chút ánh sáng long lánh, cô cảm thấy mình sắp mù rồi, sau đó cô nghe tiếng cười khinh thường vang lên từ luồng sáng đấy, một giọng nam dịu dàng vang lên, “Bản tọa không phải là loại quỷ thấp kém kia.”
Cánh tay trắng xám kia duỗi khỏi luồng sáng nâng cằm cô lên, cô thấy được gương mặt từ trên cao nhìn xuống khi ánh sáng tan dần, mái tóc của người đàn ông kia màu trắng, con ngươi như lưu ly, gương mặt tinh xảo nhưng mang chút mềm mại của phụ nữ, đây là một người đàn ông xinh đẹp đến mê người.
Khóe môi đang nở nụ cười ‘tà mị’ trong truyền thuyết, môi mỏng mở ra gọi cô một tiếng, “Cô chủ.”
Cái đầu đang đờ đẫn của cô tỉnh lại, trời ạ, lúc nãy còn tưởng là sự kiện linh dị gì, hóa ra là sự kiện Mary Sue [2] à? Không ngờ thứ bò ra từ TV không phải Sadako mà là người tình trời ban cho cô! Gương mặt này cộng thêm tiếng gọi cô chủ kia đã khiến cô nghĩ đến câu chuyện tình yêu kiếp trước kiếp này trong đầu!
[2] Mary Sue hay Harry Stu là dạng nhân vật chính hoàn mỹ, cái gì cũng làm được, IQ EQ cao, không cái gì làm khó được cô ấy.
Nói chung là kiểu nữ chính trong mấy teenfic Băng Phong á.
Người đàn ông tóc bạc đang nâng cằm cô nói bằng giọng nỉ non, “Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi, cô chủ.” Hắn cúi đầu muốn hôn lên trán cô.
Ôi, cô đúng là nữ chính trong tiểu thuyết mary sue rồi, mặc dù cô chỉ muốn làm một cô chiêu nhà giàu bình thường.
Cô đưa tay che trán khi hắn định hôn cô, nụ hôn kia chạm vào mu bàn tay của cô.
“….” Người đàn ông tóc trắng.
“Anh định dùng nụ hôn này để làm nghi thức khế ước gì đấy đúng không?” Cô đưa tay đẩy miệng hắn ra, giương mắt nhìn hắn, “Tôi đã xem hình ảnh này 800 lần ở tiểu thuyết và hoạt hình rồi, đổi nghi thức mới đi anh trai yêu quái.”
Người đàn ông tóc trắng sững sờ một lát rồi nở nụ cười nói, “Đúng là cô chủ, hiểu rõ mấy thứ này trong lòng bàn tay, không chút e ngại nào, thế thì tôi nói thẳng vậy.” Hắn thu lại luồng sáng trắng, quỳ một gối trên giường cô, nhìn cô như chú chó trung thành, “Tôi là người hầu của cha cô, Thi Thành, trước khi cha cô qua đời đã để lại cho cô quyền thừa kế di sản của ông ấy.”
Di sản? Cha cô còn có di sản cho cô à? Không đúng, phải hỏi từ ‘cha cô mới chết à?’ mới đúng, cô không có ý không tôn kính cha cô, chỉ là từ khi sinh ra đến giờ cô chưa từng gặp ông lần nào, còn tưởng ông ấy đã chết lâu rồi.
Nhưng người trước mắt không phải là người, sao cha cô lại có người hầu không phải là loài người vậy nhỉ?
Thi Ân nhìn hắn, cảm thấy tình huống hiện tại có chút phức tạp, cô hỏi, “Đám yêu quái các anh đã học cách lừa gạt của loài người rồi à? Bây giờ tôi không có tiền đâu, tiền bị khóa rồi.”
“Không phải đâu, cô chủ.” Hắn sốt ruột móc một cái nhẫn có huy chương lồng trong đấy từ trong ngực ra đưa cho cô xem.
Huy chương trong nhẫn này khắc một con hung thú thời xưa, Thi Ân không rõ con hung thú này là con gì nhưng cô lại thấy huy chương này cực kì quen mắt, bởi vì mẹ cô cũng có chiếc nhẫn giống như vậy, đấy là nhẫn kết hôn của cha mẹ cô, cũng là món đồ duy nhất mà cha cô để lại ngoài tiền, bây giờ cô còn dùng một dây xích mỏng để làm dây chuyền đeo cổ nè.
Giống nhau như đúc.
Người đàn ông tóc trắng cầm nhẫn nói rõ mọi chuyện, hắn nói cha cô từng là người quản lý nhân vật phản diện trâu bò, ông ấy là hiệu trưởng của học viện phản diện, quản lý nhân vật phản diện của các thế giới, là kiểu nhân vật phản diện cấp bậc boss mang theo đám người đàn ông tóc trắng dạy ra những nhóm học sinh nhân vật phản diện tài giỏi.
Tiếc là cha cô đã qua đời vào mười năm trước, bọn họ vốn định chờ ông chuyển thế rồi tìm ông về quản lý tiếp học viện, nhưng tìm mười năm không thấy, học viện lại rơi vào tình huống khó khăn nên tìm đến Thi Ân theo nguyện vọng của ông ấy, nhờ con gái duy nhất của ông thừa kế di sản và truyền thừa của mình, làm hiệu trưởng của học viện phản diện rồi đưa đám nhân vật phản diện bọn họ đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Thi Ân nghe xong càng muốn tiêm một liều thuốc an thần cho mình, người thừa kế của nhân vật phản diện? Học viện Phản diện? Cái quái gì thế?
“Không phải, khoan nói cái khác đã, giờ tôi muốn biết mấy người dạy các học sinh phản diện kia ra để làm gì? Làm hại thiên hạ à?” Thi Ân hỏi hắn.
“Anh