Edit: Pi sà Nguyệt
“Lục Nhiên, tới đây.”
Lục Nhiên đứng ngơ ngác ở trong phòng giam yên tĩnh nhìn Dịch Hoan, cô vẫn không trở về bộ dạng của
Dịch Hoan mà sử dụng thân thể Thi Ân, đôi mắt kia cực kỳ quen thuộc.
Hắn ngây người vài giây nhưng cô không kiên nhẫn tí nào, cô nghiêng đầu ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
“Muốn tôi nói lại lần nữa à?”
Hắn đi tới cạnh cô theo bản năng cứ như đã làm vô số lần, anh đã quen với việc chỉ cần cô nhìn thì
sẽ làm theo, hắn không nghĩ tới việc bỏ trốn vì biết có trốn cũng vô dụng.
Hắn đi tới trước mặt cô, cổ họng hơi giật giật, “Dịch Hoan….”
“Bây giờ tôi tên là Thi Ân.” Cô nhướn mày nhìn hắn, “Dịch Hoan đã chết cùng thân thể kia rồi, đừng
có gọi tôi bằng cái tên đó nữa.”
Cô nói rất nhẹ nhàng cứ như cái tên chỉ là một bộ quần áo vậy, nhưng với hắn mà nói, Dịch Hoan là
cuộc đời mới, là Thần, cũng là toàn bộ….
thế giới của hắn, mỗi việc hắn làm đều vì Dịch Hoan, đều
vây quanh cô nhưng bây giờ cô bảo đó là quá khứ.
Cổ họng Lục Nhiên khô khan, trong lòng trống rỗng, “Em là Dịch Hoan… Thi Ân chỉ là, chỉ là thế thân
tạm thời của em mà thôi…” Hắn vẫn luôn cho rằng Thi Ân chỉ là một thân xác cô dùng tạm thời, giống
như Triệu Đường trước kia vậy, cô vẫn sẽ trở về thân thể của Dịch Hoan, trở lại làm Dịch Hoan của
hắn.
“Sao xem nhiều ký ức của tôi như thế mà anh vẫn không hiểu nhỉ?” Thi Ân nhìn hắn cười lạnh, “Thân
thể Dịch Hoan kia đã tự sát chết rồi, cô ta đã chết sau khi anh phản bội tôi rồi, tự anh bày mưu
đặt bẫy tôi cơ mà, sao còn không rõ nhỉ?”
“Dịch Hoan, tôi không muốn hại em, tôi sao nỡ hại chết em chứ? Tôi chỉ là…” Lục Nhiên vội giải
thích.
Thi Ân đưa tay lên đè một lực xuống, một ánh sáng màu đen xuất hiện giống như xúc tua, nó xuất hiện
trong lòng bàn tay cô rồi kéo đầu gối của Lục Nhiên xuống đất khiến cho sàn nhà nứt ra khe hở, hắn
kêu lên một tiếng đau đớn, không thể giải thích tiếp nữa.
“Nhận tội thì phải quỳ mà nhận tôi.” Thi Ân cúi đầu nhìn hắn, “Không cần nói lời sám hối hay giải
thích đâu, lãng phí thời gian của tôi, tôi biết anh không muốn hại tôi, anh không có năng lực kia,
tôi không chết vì anh mà vì nhiệm vụ, bởi vì tôi dùng chán thân thể Dịch Hoan kia rồi, muốn đổi mới
một chút.”
Thi Thành ở cạnh nhìn Dịch Nhiên đồng tình, anh đứng đó cau mày nhìn Thi Ân chằm chằm, đôi mắt đỏ
kia trông đáng thương thật đấy, Dịch Nhiên chắc đang nghĩ Dịch Hoan tự sát vì anh rồi mới chuyển
thế thành Thi Ân nhỉ?
Thật ra….
Hẳn là đúng như cô nói, loại người làm nhiệm vụ lâu năm của Liên minh Chính Phái như Dịch
Hoan từng tán không ít đàn ông khắp thiên hạ này sao có thể vì một người đàn ông mà từ bỏ thân thể
của mình cơ chứ? Dịch Hoan muốn làm cái gì thì chỉ vì một nguyên nhân thôi, đó là do cô muốn làm
như thế.
Cô cảm thấy chán thân thể đó nên cô mới đổi cái mới.
Dịch Nhiên trước mặt Dịch Hoan cứ như một cậu
nhóc ngây thơ, rất dễ bị làm cảm động…
Thi Ân không thèm liếc anh mà nhìn Lục Nhiên hỏi: “Anh có từng nghĩ vì sao anh có thể thành công
đặt bẫy tôi với chút thủ đoạn đó không?”
Lục Nhiên quỳ gối nơi đó run lên, vì cái gì? Bởi vì cô đã tin tưởng anh, luôn giao những việc lớn
nhỏ cho anh giải quyết, chưa bao giờ hỏi đến, anh đã trở thành người giám sát của cô.
“Anh chắc là nghĩ vì tôi tin tưởng anh hoàn toàn nhỉ?” Thi Ân vươn ngón tay lạnh lẽo của mình nâng
cằm hắn lên, tiếc hận nói: “Anh đúng là một người giám thị ưu tú đấy, cho nên tôi mới dùng anh lâu
như thế, nhưng anh không hiểu tôi, tôi chưa bao giờ tin ai khi làm nhiệm vụ cả, tôi chỉ tin hệ
thống thôi.” Cô liếc mắt nhìn Phi Liêm như muốn chỉ dẫn Lục Nhiên, “Anh có lẽ không biết hệ thống
của tôi khác với hệ thống của người khác nhỉ? Tôi có thể theo dõi các hành động của người giám sát
của mình qua hệ thống,
mỗi hành động của anh sau khi cùng tôi vào thế giới nhiệm vụ đều do tôi đồng ý hết.”
Mặt Lục Nhiên trắng bệch như tờ giấy, hóa ra từ trước tới nay… hắn luôn bị theo dõi à? Hắn cứ tưởng
Dịch Hoan tin tưởng mình nên không để ý, sao lại…
Thi Thành nhìn Phi Liêm sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đặc quyền của Thần thú Thượng Cổ mấy người
à?”
“Không phải.” Phi Liêm bổ sung, “Hiện tại hệ thống này chỉ có mỗi Dịch Hoan làm thí nghiệm thôi,
chờ sau khi thí nghiệm thành công thì sẽ thay hệ thống cho người làm nhiệm vụ hai bên, chúng tôi hi
vọng mỗi người làm nhiệm vụ và người giám sát có quyền lợi giám sát lẫn nhau, như vậy sẽ tránh việc
người giám sát đặt bẫy người làm nhiệm vụ như này.” Không ngờ Dịch Hoan có thể tìm ra được sơ hở
trong quyền hạn này, tổ chức rõ ràng đã che giấu để làm rối cô rồi mà vẫn bị cô phát hiện.
Dịch Hoan lại nói: “Nhưng trong nhiệm vụ mười sao này, tất cả quyền hạn trong hệ thống của tôi đều
giống bình thường, chỉ có mỗi hệ thống theo dõi anh là bị đóng thôi, định vị của anh vẫn bị trục
trặc.” Cô nhìn Phi Liêm, “Lúc trước tôi không truy cứu việc này nên giờ hỏi cho rõ, chuyện linh hồn
của Triệu Đường, lúc trước tôi đã thông báo cho tổ chức chuyện cô ấy chết, tính đưa Triệu Đường đầu
thai nhưng Lục Nhiên che giấu không báo lên tổ chức, có điều dựa theo bình thường, tổ chức hẳn phải
nhận được thông báo của tôi rồi nhưng tổ chức lại giả vờ như chẳng biết, còn dùng cớ tôi giết hại
Triệu Đường để mang tôi về xử tội.”
Cô hỏi Phi Liêm, “Lúc trước tôi đã thấy rất lạ, Lục Nhiên đặt bẫy tôi đươc như này hẳn là có sự
giúp đỡ của hệ thống và tổ chức, bao gồm cả việc hắn phái người làm nhiệm vụ cướp linh hồn của
Triệu Đường từ Học viện Phản diện về rồi bám vào người của Triệu Đường để cô ta sống lại, cái này
không phải chỉ mỗi mình hắn làm được, tôi cảm thấy cứ như tổ chức giả vờ câm điếc đấy.”
Phi Liêm cúi đầu thở dài bất đắc dĩ, ông biết không giấu được cô mà, ông nghe cô hỏi mình: “Bây giờ
Phi Liêm có thể nói cho tôi biết không? Tôi thấy ông muốn nói nhưng lại chẳng nói từ nãy giờ rồi
đấy.”
Phi Liêm biết không thể giấu được, đành nói, “Là tổ chức và hệ thống cố ý giúp Lục Nhiên, cũng chặn
lại quyền lợi theo dõi của cô, bởi vì đây là quy định của nhiệm vụ mười sao, tất cả quyền hạn của
hệ thống bị đóng hoàn toàn.
Còn Lục Nhiên là có sự giúp đỡ của tôi.”
Quả nhiên, nếu lúc trước Phi Liêm không đột nhiên xuất hiện làm trò trước mặt Dịch Nhiên, nói cô
đoạt xác Triệu Đường thì chuyện ấy đã chẳng thành nwh vậy, huống gì chuyện này rất dễ tra, tổ chức
lại không điều tra Lục Nhiên thì hẳn có người giúp hắn rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Nhiên thì có vẻ như hắn chẳng biết mình được Phi Liêm giúp đỡ
nhỉ?
“Bởi vì…” Phi Liêm nhìn Thi Ân cười khổ, “Tôi chính là người cản trở trong nhiệm vụ mười sao này,
không giám dấu gì, trước giờ tôi luôn giúp hai bên Chính Phái Phản diện để khiến họ ở thế hòa, tôi
không cho phép hai Hung thú Thượng Cổ ở chung một phía, cô và Dịch Nhiên là hai vị vua của hai bên,
chỉ có thể chia nhau ở Chính Phái và Phản diện thôi, không thể ở chung một bên được.” Ông liếc nhìn
Dịch Nhiên, “Không chỉ cô, nhiệm vụ mười sao kết nối cô của Dịch Nhiên cũng bị tôi cản trở như thế
thôi.”
Thi Thành ngu luôn: “Thế nhiệm vụ kia đã thành nhiệm vụ không thể hoàn thành còn gì? Thế ngài… lúc
trước giúp tôi che lấp chuyện Dịch Nhiên phạm sai lầm là vì mục đích gì?” Lúc trước ông mang Dịch
Nhiên vào nhiệm vụ mười sao của Dịch Hoan là vi phạm quy định, sau khi Phi Liêm xuất hiện, Thi
Thành cứ nghĩ xong rồi ai dè vẫn có thể mang Dịch Nhiên nhận nhiệm vụ mười sao của Phản diện, bởi
vì ông biết nhiệm vụ mười sao kia là —- Kết nối Hung thú Thượng Cổ Thao Thiết.
Cho nên Dịch Nhiên xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ của Dịch Hoan là vì anh đang làm nhiệm vụ mười
sao, hoàn toàn không vi phạm quy đinh, chỉ cần… tổ chức không đối chiếu sự thật, một khi kiểm tra
ra thời gian nhận nhiệm vụ thì ông và Dịch Nhiên đi đời thật.
Vốn dĩ ông chỉ thử may thôi, nếu như Người Chấp hành Lý thì ông còn xin xỏ được, ông ta cũng nhắm
con mắt mở con mắt cho ông chui vào lỗ hổng nhưng người kia là Phi Liêm…
Nhưng không ngờ sau khi Dịch Hoan tự sát, Phi Liêm lại chủ động nói chuyện đổi thời gian nhận nhiệm
vụ với ông, sửa thời gian ông vào nhiệm vụ trước khi Dịch Nhiên vào thế giới nhiệm vụ, giúp ông và
Dịch Nhiên che lấp chuyện làm sai quy định, lúc đó ông cứ tưởng Phi Liêm muốn giúp Dịch Hoan làm
nhiệm vụ nên mới làm thế, xem ra bây giờ không phải rồi!
Phi Liêm nhìn ông nói thật: “Mục đích ban đầu của tôi là để hai người họ cùng nhận nhiệm vụ mười
sao, sau đó trùng nhiệm vụ, cho dù Dịch Hoan chuyển thế, chỉ cần cô ấy tiếp tục làm nhiệm vụ thì sẽ
là đối thủ của Dịch Nhiên, là kẻ thù, thế lực hai bên ngang nhau, tới đó không ai kết nối được ai.”
Thi Thành bừng tỉnh, hít một hơi lạnh, hóa ra Lục Nhiên và ông đều là quân cờ của Phi Liêm, bị ông
mang ra để tăng độ khó cho nhiệm vụ… Mấy cái tên Thần Thú già cả này đáng sợ vãi!
“Nhưng tôi không ngờ hai người dù ở hai bên nhưng vẫn có thể trở thành như này.” Phi Liêm nhìn Thi
Ân thở ngắn than dài, hỏi cô: “Dịch Hoan, cô vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ mười sao này sao?”
“Đương nhiên.” Thi Ân nhìn ông cười, “Tôi chuyển thế lần nữa là vì Dịch Nhiên mà? Ông tưởng tôi
không truy cứu chuyện lúc đó quá nhiều là vì tôi không nghi có người giúp Lục Nhiên à? Bởi vì tôi
biết chưa đến lúc mình phải nói rõ hoàn toàn để gây rối lớn, dù sao tôi còn định lợi dụng Lục Nhiên
và boss sau lưng hắn đổ dầu vào lửa để tôi và Dịch Nhiên có chung kẻ địch đấy chứ.”
Phi Liêm nghẹn lời, ông thấy cô nghiêng đầu nhìn Dịch Nhiên thoải mái nói: “Anh cũng nghe được hết
rồi đó, là bọn họ đặt bẫy sau lưng chúng ta, hung thủ là bọn họ, em không làm người xấu một mình
đâu nhé!”
Lúc này Phi Liêm mới phản ứng được lý do cô muốn mọi người và Dịch Nhiên xem ký ức của mình, nếu
giải thích không rõ thì để anh tận mắt nhìn, tận tai nghe.
“Tốt, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, giải quyết cung dễ hơn nhiều.” Thi Ân cười hài lòng, “Xử
từng việc một.”
Cô cúi đầu nhìn Lục Nhiên, hỏi hắn, “Anh còn muốn nói gì không?”
Lục Nhiên quỳ gối ở đó nhìn cô, cô vừa xa lạ lại quen thuộc vô cùng, hắn biết số mạng của mình đến
đấy là hết rồi, không thể kéo lại được, hắn chỉ muốn biết một chuyện, “Tôi biết em sẽ không tha thứ
cho tôi.
Dịch Hoan….
Nếu em theo dõi tôi thì em chưa từng phát hiện… tình cảm mà tôi dành cho em
à?”
“Tôi biết anh thích tôi.” Thi Ân nhìn hắn, duỗi tay nâng mặt hắn lên, “Nhưng anh cũng phải biết
rằng, tôi không thích anh.” Gương mặt này trông rất quen thuộc, dù sao hắn đã hợp tác với cô nhiều
năm như vậy rồi, nhưng hắn không xứng với hai từ đồng đội, “Tôi cứ tưởng anh biết cơ đấy, anh thấy
tôi thích nhiều người như vậy mà không biết người tôi thích là kiểu gì à?” Lòng hắn lạnh như bàn
tay cô, giống như tro tàn vây, hắn nhìn cô vừa khóc vừa cười, “Anh biết, anh biết chứ….
Anh đã thấy
trăm ngàn lần kiểu người em thích, đó không phải là gương mặt khi em nhìn anh, anh chỉ… chỉ nghĩ sẽ
có ngày em sẽ….”
“Tôi sẽ không, không thích là không thích, anh có ở cạnh tôi trăm ngàn vạn năm thì vẫn vậy mà
thôi.” Thi Ân nhỏ giọng nói, “Nói xong rồi thì cũng nên
giải quyết thôi.”
Hắn định nói gì nhưng cô không muốn nghe nữa, cô đưa tay để lên trán hắn, “Thân thể này của