Edit: Pi sà Nguyệt
Thi Ân hôn mê không lâu, dù sao HP của cô không nhiều, phải dành giật từng giây một, đợi đến khi Y
Phàm bế cô vào nhà trọ của anh, cẩn thận làm sạch vết thương trên trán cho cô xong thì cô tỉnh lại.
Vừa hay Y Phàm cũng đang dán mặt gần cô để dán băng cá nhân lên, cô giả vờ sợ hãi rồi lùi về sau
trốn khỏi tay Y Phàm giống như phản xạ điều kiện.
Tay Y Phàm hơi cứng lại, sau đó đưa tới gần trán cô, “Đừng sợ, là anh.
” Anh dịu dàng dán băng cá
nhân lên mặt cô, “Còn đau không?” Vết thương không quá sâu nhưng đúng là dùng súng đánh, nhất đinh
là rất đau…
Thi Ân rụt cổ lại rồi sợ hãi nhìn anh, nam chính Y Phàm này đẹp trai hơn trong ký ức của Tô Hi
nhiều, trông không lạnh lùng như Tô Hi nghĩ mà dịu dàng vô cùng.
Cô lắc đầu nói với giọng có chút sợ hãi, “Cảm ơn anh đã cứu em, Y Phàm, rất cảm ơn anh…”
“Không cần cảm ơn.
” Anh ngồi bên sofa, cúi người dán băng cá nhân cho cô, lại cầm bàn tay chưa mở
còng của cô ra hỏi, “Cô Tô Hi có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Là ai… bắt cóc
cô? Tại sao cô bảo có người đang theo dõi chúng ta? Không thể báo cảnh sát?”
Cô ngồi trong sofa lắc đầu sợ hãi, vành mắt đỏ ửng, “Em, em không thể nói… Xin lỗi Y Phàm, em không
muốn lừa anh nhưng em không thể nói, nếu nhe ưm nói… anh và em sẽ gặp nguy hiểm, xin lỗi Y Phàm, em
không biết nói sao…”
Cô khóc rất thảm, dáng vẻ nói năng lộn xộn trông rất tội, anh ngồi đấy nhìn cô, từ tốn nói: “Cô bị
dọa rồi, nếu không nói được thì thôi.
”
Cô ngồi đó khóc, nhìn anh chyar nước mắt, buồn bực nói xin lỗi không ngừng, “Xin lỗi Y Phàm, xin
lỗi anh…”
“Sao lại xin lỗi mãi thế?” Anh khó hiểu nhưng cũng mềm lòng.
“Em cảm thấy có lỗi với anh, em… không đến buổi họp báo.
” Cô nhìn anh khóc, “Em vốn định xuất hiện
trước mắt anh thật xinh đẹp, muốn gây ấn tượng tốt với anh, em đã… cố gắng rất nhiều vì ấn tượng
này, nhưng lại xuất hiện trước mắt anh như này… Tệ quá…”
“Tại sao không đến buổi họp báo? Không phải cô bị bệnh đột xuất à?” Y Phàm hỏi cô, “Hay bởi vì… bị
bắt cóc?”
Hệ thống nhắc nhở cô, “Không được giải thích, không được giải thích!”
“Em…” Cô liếc nhìn Y Phàm, buồn bực chôn mặt vào tay khóc, “Anh cứ xem như đồ của em không đẹp, em
không có mặt đi gặp anh cũng được, xin lỗi Y Phàm, em không thể nói gì được hết, em chỉ có thể xin
lỗi anh, anh không tha thứ cho em cũng chẳng sao…” Cô không giải thích nhưng càng không giải thích
thì càng dễ khiến Y Phàm suy đoán cô gặp chuyện đáng sợ, không đến buổi họp báo không phải vì bắt
cóc à? Anh tận mắt thấy cô như
vậy, còn tự tay cứu cô nữa, những cái này còn có sức thuyết phục hơn giải thích nhiều.
Anh nhìn cô gào khóc, hơi nhướn môi, người làm nhiệm vụ nào biến nhiệm vụ này trở nên đáng yêu như
vậy? Anh cầm một tờ giấy đưa cho cô, nói: “Giống như Lọ Lem không có giày thủy tinh thì không gặp
Hoang Tử ấy hả?”
Thi Ân dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, nam chính này dịu dàng đáng yêu hơn nam chính trong ký ức của
Tô Hi nhiều, không lẽ là người làm nhiệm vụ bên chính phái à?
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em.
” Y Phàm đưa khăn để vào tay cô, “Lau mặt đi, đừng để nó dính lên
sofa của tôi.
”
Thi Ân cầm khăn tay nhìn anh lau nước mắt, cô nghe thấy hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ
thứ hai, chỉ số làm bậy tăng lên 15%, thời gian sinh mệnh cũng tăng thành một ngày một đêm.
Y Phàm hỏi cô, “Có cần tôi đưa em tới bệnh viện không? Hay đưa em về nhà? Hoặc gọi cho người quản
lý của em?”
Sau đó hệ thống thông báo nhiệm vụ thứ ba — Đòi ngủ lại, yêu cầu ngủ chung giường với anh ta.
Tệ quá trời, hệ thống này quá tệ, Thi Ân nghi ngờ người tạo ra hệ thống đang sửa đổi nó từng giây
khi xem trực tiếp, cái hành động làm người chảy máu não này….
Ngủ lại không khó, cô có thể nói dối như kiểu người theo dõi cô chưa đi, xin anh cho cô ở nhờ một
đêm, anh sẽ không ép cô về đường chết nhưng đòi ngủ chung một giường thì quá đáng rồi!
Đây không phải đang nói thẳng cho anh biết, cô làm nhiều trò như vậy để tới gần anh, để làm bậy với
anh à? Thế thì mấy cảnh diễn lúc trước công cốc rồi.
Thi Ân cắn răng nghiến lợi xin ngủ lại trước, nhưng ngủ ở sofa ngoài phòng khách nhà anh, đợi sau
khi anh vào phòng ngủ khóa cửa lại thì cô vùi đầu vào sofa khóc.
Y Phàm trong phòng ngủ nghe được tiếng khóc của cô, tiếng khóc nho nhỏ nỉ non không giống như đang
diễn… Thử hỏi có thằng đàn ông nào nghe một cô bé nằm khóc bên ngoài mà không dậy hỏi một câu chứ?
Anh đứng dậy, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, bật đèn phòng khách, một gương mặt sợ hãi và dính đầy
nước mắt xuất hiện dưới ánh đèn, cô hoang mang nói với anh: “Xin lỗi, em đã làm ồn rồi…”
Trái tim của anh ấy à… Không mềm mới lạ á.
“Sao thế?” Anh hỏi cô.
Cô ngẩng đầu nói “Xin lỗi” với anh, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em ngủ một mình sợ quá… Em có thể nằm
dưới đất trong phòng anh không?”
Như này thì ai có thể nhẫn tâm nói ‘không’ chứ?
Y Phàm không thể để cô nằm dưới đất thật, cuối cùng Y Phàm lôi sofa vào phòng ngủ cho cô ngủ.
Giữa đêm, cô lăn vào giường anh rồi gối lên giường anh rồi thở phào một tiếng.
“Sao nữa vậy?” Anh nhắm mắt hỏi cô, “Không ngủ được à?”
Cô mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hệ thống, cô đã hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, ngủ trên
cùng một giường, chỉ số làm bậy hiện tại là 20%, thời gian sinh mệnh tăng lên ba ngày ba đêm.
Hệ thống tạm thời không đưa ra nhiệm vụ mới, cô nhro giọng ‘Vâng’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em
không ngờ sẽ có ngày tới gần anh trong tình huống như này.
”
Giọng cô vang bên cánh tay anh, anh cảm