Edit: Pi sà Nguyệt
Mịa!
Trong phòng khách chỉ có ánh sáng từ đèn tường ấm áp, cô đứng sau sofa mà sofa vừa hay che phần
dưới từ eo của cô xuống, mái tóc đen ướt nhẹp dính lên bờ vai của cô, cô một tay ôm trước ngực che
chở một chút nhưng nó chẳng khác gì không che cả, nước không ngừng chảy xuống thân thể trắng xám
của cô, cả người cô không chút mỡ thừa, thịt nên mọc ở đâu thì mọc ở đấy, cô giống như bước ra từ
tranh vẽ vậy, cô lúc này đang nghiêng đầu nhìn anh như chẳng có gì xảy ra.
Mịa nó chứ! Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng, anh cuống quít xoay người như gặp ma, anh đưa lưng về phía cô,
anh tức giận hét, “Cô, sao cô không mặc đồ?” Ma cà rồng đều tùy ý thế hả?
“Quên mất.
” Thi Ân thuận miệng trả lời, “Anh không đưa tôi đồ ngủ sạch sẽ mà, đồ tôi bẩn rồi.
”
Nói như đúng rồi ấy!
Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng như đang giận dữ vậy, anh cởi chiếc áo của mình rồi ném cho cô mà không xoay
đầu, quát, “Mặc vào!”
Thi Ân đưa tay cầm chiếc áo thun màu trắng của anh, cái áo này hình như anh vừa mới thay lúc tắm
xong, nó có mùi sữa tắm và dầu gội của anh, là mùi hoa quả, cô thuận tay cầm lấy áo rồi liếc nhìn
phần lưng trần của anh, vóc dáng của anh rất tốt, da dẻ vàng nhạt cùng xương bả vai hơi rộng, phần
lưng của anh có đường nét rõ ràng, quần ở nhà của anh mặc hơi lỏng, cái mông dưới phần hông của anh
hơi vểnh lên trông còn ngon hơn cả cái mông xinh đẹp của người yêu cũ của cô.
Chậc, anh mấy tuổi rồi ta? Đã trưởng thành chưa?
“Mau mặc vào!” Dịch Nhiên vẫn còn tức giận, anh đưa lưng về phía cô nói.
“Mặc rồi.
” Thi Ân ôm cánh
tay, híp mắt nhìn anh.
Dịch Nhiên che mặt quay đầu lại, vừa nhìn cơn giận lại xông lên, “Đi mặc quần đi! Trong phòng tắm
có áo tắm mới!”
Thi Ân bĩu môi không vui, sao không cởi quần cho cô luôn? Cô xoay người đi vào phòng tắm thì nghe
anh quát với người trong điện thoại, “Bớt nói bậy! Tôi không làm gì cả! Ông còn nói bậy tôi sẽ đánh
vỡ đầu ông đấy! Mau gửi tài liệu nuôi dưỡng ma cà rồng cho tôi, câm mồm!”
Thi Ân không nhịn được mà bật cười, đây không phải là cậu nhóc chưa bóc tem đấy chứ?
Đợi đến khi cô quay lại với bộ đồ ngủ thì anh cũng đã mặc xong áo thun ngồi trên sofa trừng mắt với
cô.
Thấy cô ngồi vào sofa đối diện anh mà chẳng quan tâm cái gì, bàn chân nhỏ gác lên bàn trước mắt
anh, Dịch Nhiên tức giận hất chân cô xuống làm chân cô rơi xuống đất, “Ma cà rồng các cô đều phóng
túng như thế à?”
“Không phải.
” Thi Ân để chân lên sofa, “Chỉ mỗi tôi phóng túng thế thôi.
”
“….
” Dịch Nhiên hạn hán lời, lúc ở biệt thự cô không như vậy, rõ ràng lúc ở biệt thự vừa yếu ớt lại
còn ngoan nữa, “Thôi, nếu cô ở đây thì phải nghe lời tôi, ngoài việc không cắn bậy ra thì sau này
phải phải mặc đồ rồi mới được đi ra ngoài!”
Thi Ân dựa vào sofa híp mắt nhìn anh, “Anh mấy tuổi rồi? Đã tròn mười tám chưa?” Cô đưa chân đặt
lên bắp đùi của anh quơ quơ, cười nhìn anh, “Anh thích Sở Khả lắm à? Ngoài Sở Khả ra thì đã quan hệ
với cô gái khác chưa?” Dịch Nhiên sửng sốt một chút, anh trừng mắt với cặp mắt cong cong của cô,
“Con nhóc ma cà rồng phóng túng này!”
“Con nhóc ma cà rồng vừa xinh hơn Sở Khả lại có tính cách phóng túng đáng yêu này theo đuổi anh
được không?” Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh.
Dịch Nhiên đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng, “Cô… Im mồm! Cút đi ngủ!” Nói xong anh xoay người bỏ đi
như đang chạy trốn cái gì, chân anh đập vào
bàn nhỏ làm anh đau tới mức nhe răng nhưng anh không dừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ, anh còn
khóa cửa cẩn thận nữa.
“Tôi ngủ ở đâu thế?” Thi Ân hỏi anh.
Anh ở trong phòng nói vọng ra, “Căn sát phòng tắm đấy!” “Nhưng tôi đói rồi.
” Thi Ân nói tiếp.
Anh quát, “Cho đói.
”
“Ma cà rồng nhịn đói cả tối sẽ chết đói đấy.
” Thi Ân há mồm lừa anh.
Anh không trả lời, Thi Ân lại sử dụng kỹ năng xuyên tường lén lút bay vào thì thấy anh đang nằm
trên giường đọc cái gì đấy trên điện thoại, cô cẩn thận ló đầu nhìn một cái, trên màn hình điện
thoại đang ở trang google — Ma cà rồng nhịn đói cả tối sẽ chết sao?
Thi Ân suýt nữa bật cười thành tiếng, anh đáng yêu quá rồi đấy!
==========
Thi Ân lùi ra về phòng ngủ, hôm sau cô nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên trong hệ thống, Ivan dò
hỏi cô tối qua ngủ ở đâu như ông bố già, còn hỏi cô có bị tên nhóc thối tha kia lợi dụng không.
Cô trả lời Ivan để ông yên tâm, sau đó mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng, cô giật mình khi thấy Dịch
Nhiên ngồi trên bàn ăn không động đậy, anh cứ như đang đợi cô thế, vành mắt anh hơi đen trông cứ
như nhớ cô cả đêm không ngủ được.
“Tới đây.
” Dịch Nhiên chỉ vào chiếc ghế cạnh anh.
Thi Ân ngoan ngoãn ngồi xuống, anh duỗi tay qua cho cô rồi nói, “Ăn sáng đi.
”
Cô sửng sốt một chút, nhìn tay anh một lát mới phản ứng lại, không lẽ tối qua anh bỏ cả đêm để tìm
hiểu nuôi dưỡng ma cà rồng thế nào rồi quyết định dùng máu anh đút cô đấy hả?
“Uống máu tôi rồi thì cô phải ngoan đấy.
” Dịch Nhiên nhìn cô rồi nói, “Hôm nay tôi phải đến trường
làm chút việc, cô ở nhà không được ra ngoài đấy!
Uống đi.
” Anh nhấc tay lên.
Còn có chuyện tốt thế này à?
Thi Ân cúi đầu cầm cánh tay anh, nhìn anh một lát rồi cắn vào tay anh hút một ngụm máu, máu của anh
mát như ly nước đá trong ngày hè vậy, cô thấy anh hơi cau mày thì buông miệng ra, lưỡi cô liếm lên
cánh tay bị cắn của anh, từ từ buông ra, “Đủ rồi.
”
“Thế là đủ rồi à?” Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn cô.
Tên ngốc.
Thi Ân chống cằm nhìn anh, thả thính với anh, “Tôi không nỡ nhìn anh đau nên tôi chỉ uống chút máu
để duy trì sinh mệnh thôi.
”
Tai Dịch Nhiên đỏ ửng, anh quay mặt đi chỗ khác nói, “Sao con ma cà rồng cô lại thích thả thính thế
hả?” Anh vừa nói vừa đứng dậy cầm cặp định đi khỏi nhà.
Thi Ân cũng đứng dậy, “Tôi cũng muốn đến trường với anh.
” Cô đưa tay níu lấy cặp của anh, “Anh yên
tâm để ma cà rồng ở nhà như này hả? Tôi có thể trèo tường bỏ trốn đó, anh không lo à?”
Dịch Nhiên cau mày nhìn cô, anh không yên lòng… Lỡ như cô ra ngoài cắn bậy thì sao giờ? Nhưng anh
phải đến trường, không thể mang cô theo…
“Tôi đi theo anh, trường học không cho vào thì anh để tôi ngồi ở phòng bảo vệ cũng được, tôi ở
ngoài đấy chờ anh, sẽ không chạy bậy đâu.
” Thi Ân hứa hẹn.
Anh nghĩ một lát, đi vào phòng ngủ lục tung kiếm đồ một lát rồi đi tới trước mặt Thi Ân, “Duỗi cổ
ra đây.
”
“Đây là gì thế?” Thi Ân vừa duỗi cổ vừa hỏi, trên tay anh là một choker bằng da màu đen, “Tặng tôi
dây chuyền à?”
Dịch Nhiên đẩy tóc đen của cô ra, đỏ mặt đeo nó lên cổ cô, khi tiếng ‘tích’ vang lên lúc khóa lại
thì cô thấy ánh sáng nơi vòng cổ lóe lên, trên cổ cô xuất hiện máy dò cảm ứng hình trái tim màu đỏ,
“Máy giám sát định vị,
kiểm tra số nhịp đập và hành động của cô, nó có kết nối với điện thoại của tôi, nếu cô không nghe
lời thì tôi sẽ làm nổ máy giám sát định vị này rồi làm nổ cổ cô.
” Anh bình tĩnh đe dọa cô.
Thi Ân híp mắt cười với anh, “Anh biến thái thật đấy, còn chơi trò giam cầm này cơ đấy.
”
“…” Dịch Nhiên đẩy đầu cô ra, “Quy củ mới, không được thả thính.
”
Anh lại tìm cho cô một bộ đồng phục anh mặc hồi trước, mặc dù đã đeo nịt nhưng vẫn còn lỏng một
chút, có điều cô vẫn có thể mặc được nó.
Cô mặc đồng phục của anh vào, bối tóc lên, ngoài việc trắng hơn người bình thường và không nhìn cái
răng nanh kỳ lạ của ma cà